Đám Bắc Nhạn công tử vốn đã bị đối thủ áp chế, giờ lại thấy khốn trận thành hình, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
Chính vào lúc tâm thần hỗn loạn này, nghe thấy Viên Minh nói vậy, ai nấy cũng như vớ được cọng cỏ cứu mạng, chẳng ai quan tâm xem Viên Minh thực sự có thể phá vỡ trận pháp hay không, tất cả đều lên tiếng đáp ứng.
Trong khi đó ở bên ngoài trận pháp, Quách lão lại cười lớn nói: “Ngươi tên tiểu bối này, đúng không biết trời cao đất dày, trận pháp này chính là khốn trận do ta tỉ mỉ nghiên cứu ra, chỉ cho vào không cho ra, dù có tu sĩ Kết Đan kỳ đến cũng phải vất vả chân tay một phen, chỉ bằng ngươi một tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng dám nói lớn? Ha ha, nếu thật có thể làm được, ta sẽ ở trước mặt ngươi ăn hết cái trận bàn này.”
Viên Minh cười như không cười, nhìn Quách lão một chút rồi nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu vậy tiền bối phải chuẩn bị chút nước cho trơn họng đó.”
Nói xong, hắn lật tay lấy ra một thanh huyết đao, ngay tiếp đó chỉ thấy một dải bóng đao chớp động, đao ảnh màu máu tung hoành ngang dọc, mà tên tu sĩ Trúc Cơ đang chiến đấu với hắn đột nhiên thấy hai mắt trở nên mờ mịt, cứ thế đờ người đứng yên tại chỗ, pháp khí trong tay cũng dừng lại giữa không trung.