“Ha ha, Bích Thủy đạo hữu, quyền cước không có mắt. Nếu Lưu mỗ có chỗ nào đắc tội, xin đừng trách." Lưu đảo chủ nhếch miệng cười, ôm quyền nói.
“Vậy mong là Lưu đảo chủ thương hương tiếc ngọc, chớ có quá mức làm khó nô gia." Bích Thủy Nhu cúi người, ôn nhu nói.
Vừa nói, ánh mắt nàng chuyển chuyển, cùng với giọng nói nhu hòa khiến người ta nhìn qua không khỏi cảm thấy nhìn mà thương. Quả thật hoàn toàn trái ngược với trạng thái nàng gặp La Vạn Sơn vừa rồi.
Đây cũng không phải vì nàng có hảo cảm gì với vị Lưu đảo chủ này. Mà ngược lại, nàng thừa biết hai người Lưu đảo chủ cùng La Vạn Sơn đều là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cá mè một lứa như nhau, trong lòng chỉ cảm thấy chán ghét.
"Quả là hồ ly câu người, đáng tiếc lão tử không ăn chiêu này." Lưu đảo chủ cũng không khỏi thầm than một tiếng.