Viên Minh nhìn Viêm Tương và Lôi Hạc phía trước càng đi càng xa, hít sâu một hơi, lấy ra hai khối linh thạch thượng phẩm Mộc thuộc tính giữ trong tay bổ sung pháp lực, tiếp tục đi tới.
Như thế lại qua ước chừng nửa canh giờ, hai người Lôi Hạc đã bay xa phía trước, chỉ có thể nhìn thấy hai điểm đen mơ hồ không rõ.
Cấm chế mặt hồ không ảnh hưởng thần thức, Viên Minh mặc dù tốc độ bay không bằng hai người Lôi Hạc, lại biết rõ tình huống phía trước.
Bay tiếp nửa canh giờ, phía trước lại xuất hiện hai viên Long Nha Tinh, Lôi Hạc và Viêm Tương một người cướp đoạt một viên, sau đó không tiếp tục xuất hiện nữa.
Viên Minh không cam lòng, hắn một khắc không ngừng thôi động pháp lực, linh thạch bổ sung căn bản không kịp, lúc này đã mệt mỏi, khoảng cách với hai người Lôi Hạc càng kéo xa, chớ nói chi là cướp đoạt Long Nha Tinh.