Viên Minh đứng ngoài bìa rừng, mắt nhìn về rừng đào đồng thời thả thần thức ra dò xét khu rừng, lập tức trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc.
Thần thức của hắn vừa tiến vào rừng đào đã thoáng cái trở nên tán loạn, sau đó hắn lại phóng thần thức ra lần nữa lại vẫn như cũ, căn bản không cách nào có thể dò xét được cả.
“Quả nhiên rừng đào này chứa càn khôn. Ta đã gặp qua nhiều loại cấm chế cấm thần thức nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại cấm chế khiến thần thức tán loạn thế này.” Viên Minh nghĩ thầm.
Trong lúc suy tư, hắn bèn khống chế phân hồn thứ nhất ngồi trên đài sen bạch ngọc trong Thâu Thiên đỉnh buông thần thức xuống tiến hành thăm dò.
Cấm chế trong rừng đào hiển nhiên không thể ngăn cản được phân hồn thứ nhất, nhưng hồn lực của phân hồn thứ nhất có hạn, thăm dò xa lắm cũng chỉ trong phạm vi hai ba mươi dặm mà thôi, không cách nào thăm dò được hết toàn bộ khu rừng.