Mọi chuyện nói thì dài dòng nhưng xảy ra chỉ trong chớp mắt, bởi vậy Bất Tử thụ yêu còn chưa nhận ra dị thường, chỉ cảm thấy tốc độ ăn mòn chuyển hóa Minh Không nữ vương và tráng hán Thủy Viên tộc chậm hơn so với Bạch Lân thượng nhân nhiều.
Chẳng qua Bất Tử thụ yêu cũng không cảm thấy kỳ lạ. Chỉ cho là bọn họ phản kháng mạnh mẽ hơn Bạch Lân thượng nhân, huống hồ thân là dị tộc phải đối mặt với áp lực sinh tồn ở Đông Hải cực khắc nghiệt nên tâm trí bọn họ kiên định hơn hẳn, đương nhiên tốc độ chuyển hóa cũng chậm hơn hẳn. Điểm này đến Bạch Lân thượng nhân cũng như vậy.
Bất Tử thụ yêu nhanh chóng bỏ qua vấn đề này. Từ ngọn cây vươn ra nhiều dây leo hơn, bọc ba người Minh Không nữ vương thành một cái kén đen treo trên tầng cây thứ hai, chuẩn bị chầm chậm luyện hóa khống chế.
Cùng lúc đó, hai người Minh Không nữ vương cảm ứng được có một lực lượng khác đang trợ giúp Nguyên Anh mình chống lại ăn mòn, bọn họ lập tức ý thức được là Minh Nguyệt thần xuất thủ, trong lòng mừng rỡ.
Hai người đều thuộc lão làng, nên không hề lộ ra mảy may cảm xúc nào để tránh bị Bất Tử thụ yêu phát hiện.