Tịch Ảnh nghe Viên Minh nói vậy mà suy tư thật lâu như còn đang ngẫm nghĩ ý tứ trong đó.
“Ý mà ta thức tỉnh được gọi là Cộng Mệnh, tổng cộng phân làm hai giai đoạn. Giai đoạn đầu được gọi là “Tỏa Mệnh” (khóa mệnh) chỉ cần tiếp xúc thân thể với mục tiêu là có thể phát động được, từ đó dung hợp sinh cơ của ta với người đó, khóa chết lại cùng nhau. Giai đoạn thứ hai là “Cộng Mệnh” tức là thông qua giai đoạn thứ nhất là Tỏa Mệnh rồi, có thể cùng có chung sinh cơ với đối phương, đồng sinh cộng tử. Nếu ta bị bất cứ thương tổn gì thì đối phương cũng sẽ xuất hiện thương tổn tương tự, mà thương tổn mà đối phương gặp phải cũng sẽ xuất hiện trên người ta.” Viên Minh giải thích.
“Chỉ có người cộng mệnh với ngươi làm ngươi bị thương mới như vậy? Hay là sau khi hoàn thành Cộng Mệnh thì chỉ cần ngươi bị thương, bất luận do ai thì người cộng mệnh với người cũng bị thương tổn tương tự?” Tịch Ảnh hỏi.
“Là tình huống sau.” Viên Minh đáp.
“Nói như vậy thì chỉ cần cộng mệnh với đối phương, ngươi tự hại mình cũng có thể khiến hắn bị thương?” Tịch Ảnh từ một suy ra ba, lập tức liên tưởng đến khả năng này.