“Ha ha, không dám nhận, không dám nhận. Sư phụ ngài ấy chỉ là đại diện Minh Nguyệt giáo quản lý sa mạc Hắc Phong thôi, sao có thể gọi là chủ nhân gì chứ.” Liễu Mậu liên tục xua tay.
“Liễu đạo hữu đúng là khiêm tốn quá. Đại danh Trương tiền bối, cả thiên hạ ai mà không biết, nghe nói ngài ấy khởi đầu khiêm tốn, xuất thân vốn là một nô lệ, mãi tới loạn Vu Nguyệt giáo mới bất ngờ có được cơ duyên, từ đó một bước lên trời, chỉ dựa vào sức một mình mình đã có thể đánh hạ cả nửa sa mạc Hắc Phong, còn hủy bỏ luôn chế độ nô lệ, sau đấy gia nhập Song Nguyệt minh, tiếp tục Nam chinh Bắc chiến, thu hoạch vô số chiến quả, hôm nay gặp mặt, quả nhiên khí độ bất phàm.” Phương Sương nói với vẻ mặt vô cùng sùng kính.
“Ha ha, sư phụ ngài ấy thực ra cũng chỉ là may mắn, có điều…Cái này nói nhỏ cho ngươi biết, chớ truyền ra ngoài, cơ duyên mà sư phụ có được năm đó thực ra là do Minh Nguyệt thần đích thân ban thưởng, lão nhân gia khi ấy còn động viên sư phụ ta mấy câu, cổ vũ sư phụ xông pha tạo lập sự nghiệp, nhờ đó mới có được sư phụ như ngày hôm nay.” Liễu Mậu vừa nói, vừa chắp tay, đưa mắt nhìn về phía tổng đàn Song Nguyệt minh.
“Lại còn có việc này? Từ lâu ta đã nghe Minh Nguyệt thần đại nhân năm xưa từng trợ giúp rất nhiều người, không ngờ Trương tiền bối lại là một trong số đó, quả nhiên là may mắn. Không biết ta sau này có thể có cơ hội tận mắt thấy tôn nhan Minh Nguyệt thần, được ngài ấy chỉ điểm hay không.” Phương Sương lẩm bẩm ước ao.
“Các ngươi đang nói Minh Nguyệt thần đại nhân à? Nghe bà ngoại ta kể, người cũng đã từng gặp…” Mai Hiểu nghe vậy cũng xúm vào.