Không lâu sau đó, Viên Minh đứng tại cửa động phủ vừa mở trước đó, chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn thẳng về trước.
Tại linh hồ đằng trước ngọn núi màu xanh kia, dưới làn sóng nước lấp loáng, có thể lờ mờ thấy cái bóng màu làm đang chơi đùa.
Phía xa hơn nữa là những mảng linh điền cùng cây cối tươi tốt, gió biển thổi qua đó mang theo từng đợt hương thơm thanh mát của cây cỏ.
“Từ hôm nay trở đi, đây chính là lãnh địa của ta.” Viên Minh khẽ vuốt cằm, cảm thấy khá hài lòng với hoàn cảnh trước mắt.
Tiếp đó, hắn nhanh chóng quay lại động phủ, tính toán kế hoạch tu luyện sau này.