Viên Minh nhắm hai mắt, nội thị Nguyên Anh ở bên trong đan điền.
So với một tháng trước thì màu tím bên trên Nguyên Anh nồng đậm hơn không ít, tuy trước mắt còn chưa có cái gì cảm giác khó chịu, nhưng hắn lại có một loại trực giác rất rõ ràng, khoảng cách tới lúc kịch độc phát tác đã càng ngày càng đến gần.
“Hoa Chi, tình huống bên kia của ngươi thế nào rồi?” Viên Minh truyền âm cho Hoa Chi hỏi.
“Chủ nhân, Tử Huỳnh Độc này quá mức đặc biệt, trước đây ta chưa từng thấy qua, nghiên cứu lâu như vậy vẫn không thể nào tìm hiểu rõ ràng…” Hoa Chi lắc đầu, trên mặt mũi tràn đầy sự mỏi mệt.
“Không sao, trong khoảng thời gian này ngươi đã cực khổ rồi, chuyện phía sau cứ giao cho ta.” Viên Minh cũng không cảm thấy bất ngờ, còn trấn an Hoa Chi.