Ngay khi Viên Minh ẩn nấp xong thì đã có năm đạo độn quang gào thét vọt tới, dừng lại ngay phía trên hoang đảo. Tổng cộng có năm tu sĩ Phản Hư, trong đó còn có Ân Lãng.
"Ân Lãng... làm sao y lại tới đây? Nhìn tu vi tướng mạo năm người này, hẳn là năm tu sĩ Phản Hư của Vô Nhai đảo?" Viên Minh thầm nghĩ.
Viên Minh đoán không sai. Người tới chính là đảo chủ Diệp Vô Nhai của Vô Nhai đảo cùng với bốn phó đảo chủ Phản Hư dưới trướng.
"Kỳ quái, đảo này là đảo cuối cùng trong ba hòn đảo Thanh Câm lâu đưa ra, làm sao vẫn không thấy tung tích Viên Minh? Ân Lãng, con linh thú của ngươi không nhìn lầm chứ? Lúc trước thật sự phát hiện ra dấu vết khí tức của Viên Minh?" Diệp Vô Nhai nhìn quanh bốn phía một lần, chuyển hướng qua Ân Lãng.
"Khởi bẩm đảo chủ, vẹt bảy màu của thuộc hạ am hiểu vọng khí nhất, tuyệt sẽ không nhìn lầm." Ân Lãng gấp gáp nói.