“Viên Minh cùng Vân La tiên tử… trái lại thì có nghe nói qua, là hai vị tu sĩ Phản Hư Kỳ nhỉ, hình như là từng bị các người truy nã, sao tự dưng lại đi bắt bọn họ làm gì?” Nam Thượng Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại.
“Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không giấu giếm nguyên nhân nữa, sở dĩ tuyên bố lệnh truy nã treo thưởng hai người này, bởi vì nhiều năm trước lăng mộ Viêm Hoàng hiện thế, truyền thừa Đan Vương Các đã bị hai người đó chiếm đi.” Âu Dương Sắc trầm giọng nói ra.
“A, truyền thừa Đan Vương Các sao, này là đồ tốt nha, từ sau khi Đan Vương Các bị hủy diệt, Pháp Tướng Đan cũng tuyệt tích theo, hai người này đúng là may mắn, không biết bọn họ có luyện chế ra Pháp Tướng Đan hay không nữa, bản thiếu gia lại muốn mua mấy viên.” Nam Thượng Phong cuối cùng cũng biểu lộ ra vài phần hứng thú trên khuôn mặt thờ ơ nãy giờ của mình.
“Nam công tử, ngươi có chỗ không biết, lăng mộ Viêm Hoàng này là do ba nhà chúng ta cùng phát hiện ra, lại liên thủ phá vỡ cấm chế, truyền thừa Đan Vương Các này vốn là vật của chúng ta, , hai người đó thừa dịp chúng ta sơ sảy, trộm mất truyền thừa đi, Âu Dương cung chủ mới bắt tay với bọn ta cùng làm hành động lần này, truy nã bắt lấy hai người kia để đoạt lại truyền thừa.” Chúc Ngu ho khan một tiếng rồi giải thích.
“Truyền thừa như Đan Vương Các vốn là vô chủ, tự nhiên ai được thì là của người đó, xem điệu bộ của các ngươi là chuẩn bị giết người đoạt bảo chứ còn gì nữa, dùng góc nhìn của bản thiếu gia, không bằng buông ra lời nói cho hai người là sẽ dùng giá cao mua về truyền thừa từ chỗ họ, chuyện có thể sử dụng linh thạch để giải quyết, hà tất phải động thủ, quá là mất hứng.” Nam Thượng Phong bày vẻ mặt khinh thường phát biểu.