Dịch: Vong Hồn
“Ta biết sẽ có người trong chư vị hoài nghi sự giải thích của Mộ mỗ, nhưng liên quan đến bí ẩn của Hung Chú tế đàn, thì không cách nào tường thuật ở chỗ này được, mời chư vị tự hành cân nhắc, có một chuyện khác nữa Mộ mỗ muốn sớm nói rõ ràng, cái Hung Chú Tế Đàn này cố nhiên là lợi khí giết người, nhưng nó cũng nguy hại cực lớn, chủ của nó qua các đời không biết sao đa số đều hãm sâu vào vận rủi, không phải vẫn lạc thì chính là trọng thương, nếu không phải người mang đại khí vận thì không thể chưởng khống bảo vật này, tu sĩ chuẩn bị cạnh tranh còn xin chuẩn bị cân nhắc kỹ lưỡng. Như vậy bắt đầu đấu giá, giá quy định là sáu trăm vạn linh thạch, tăng gái tùy ý!” Mộ Thanh Phong cũng không chút nào che giấu, nói rõ lợi và hại của món vật phẩm đấu giá cuối cùng này xong thì tuyên bố bắt đầu.
Đám người trên khán đài đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời lại không có người nào ra giá.
Mộ Thanh Phong cũng không thèm để ý cái này, nhìn về phía rất nhiều phòng riêng trên tầng thứ năm.
Khi đám người Bạch Uyên, Long Ngữ Hoàn, cùng Chúc Ngu nghe thấy cái tên “Hung Chú Tế Đàn” này, đều liền rất kích động, lúc này cả đám đều không ngoại lệ, mà cùng đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào món bảo vật kia.