Món pháp bảo này của Ngụy Lăng chỉ có thể dùng thám thính, có thể thần không biết quỷ không hay nhìn thấy tình huống phát sinh nơi xa, có thút tương tự Đại Tắc Cổ Kính của Sở Chỉ Tiên.
Nhưng đáng tiếc là, bảo vật này không hiện ra thanh âm, bởi vậy gã chỉ có thể thông qua thần sắc tiểu nhân mà chất lỏng ngưng tụ ra, suy đoán Viên Minh đang thương nghị gì với người khác.
"Chỉ là những tin tình báo này, cũng không tốt để báo cáo." Ngụy Lăng có chút do dự lầm bầm.
Đang lúc gã lo lắng có nên nói cho Vương Phục Long hay không, chỉ thấy trong chậu đồng, tiểu nhân Viên Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Ngụy Lăng, đối mặt ánh mắt gã.
Ngụy Lăng sững sờ, trong lòng đập mạnh, vừa định hành động, một rễ cây tráng kiện màu nâu xanh phá đất chui lên, đâm thẳng vào thân thể gã.