Dịch: Vong Hồn
“Tiểu gia hỏa đáng thương, mặc dù Vu Vũ xếp ngươi ngang hàng cùng tiểu tử đánh đàn kia, nhưng xem ra ngươi lại không có thủ đoạn như tên tiểu tử đánh đàn kia, thế nên cũng không cần vùng vẫn làm gì, thành thật một chút nhận mệnh, cho bản tôn bớt tốn công.” Đại Nhật Lưu Ly Viêm mở miệng nói.
Viên Minh không đáp lời, hắn vẫn đang toàn lực thi triển Chúc Dung Tâm Quyết, cô lập bản thân ra khỏi sự ảnh hưởng của Đại Nhật Lưu Ly Viêm.
“Tội gì phí công?” Đại Nhật Lưu Ly Viêm than nhẹ một tiếng, tay phải nắm một cái vào hư không.
Biển lửa trong điện đột nhiên sôi trào, hỏa diễm trùng điệp hội tụ hướng về một chỗ, ánh lửa trong suốt hòa thành một màu, chuyển động tựa như nước chảy.