Dịch: Vong Hồn
“Viêm Lang Vương, chuyện đến lúc này chính là do Nhân tộc sớm đã có phòng bị, ngay cả Mộc đạo nhân kia cũng đều xuất động, nên thất bại cũng không phải do lỗi của Nữ Hoàng bệ hạ hết.” Điện Bằng Vương lên tiếng trách mắng.
Lời của nàng nghe qua thì như đang trách cứ Viêm Lang Vương, nhưng nghe kỹ thì đều cảm thấy chuyện này là trách nhiệm của Vu Vũ.
“Câm miệng, vì tương lai của Vạn Yêu Quốc, Nữ Hoàng bệ hạ đã ẩn nhẫn nhiều năm, vất vả phòng bị, chuyện hôm nay không thành, các ngươi không tự suy nghĩ bản thân mình xem, đã đem tội lỗi quy về nữ hoàng bệ hạ, đây là muốn rắp tâm gì?” Huyền Dạ đứng dậy, khuôn mặt tức giận đến trắng bệch.
“Sự vất vả của nữ hoàng bệ hạ, chúng ta đương nhiên rõ ràng, nhưng kế hoạch mưu đồ Thiên Hồng Đại Trận lần này tương đối qua loa, sơ hở lớn nhất trong đó là trước đấy đã không báo toàn bộ kế hoạch cho bọn ta biết, nên mới có nhiều sơ hở như vậy, xem ra nữ hoàng bệ hạ đã vô cùng mệt nhọc, không còn cách nào thống lĩnh toàn cục nữa rồi.” Viêm Lang Vương thay đổi tư thế tôn kính trước kia, bá đạo chất vấn.