Dịch: Vong Hồn
Không vừa dứt lời, một chiếc nhẫn hình trăng khuyết có màu xanh biếc từ trong Thâu Thiên Đỉnh bay ra, rồi nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay của Viên Minh.
Chiếc nhẫn được bao phủ bởi một lớp sương mù linh khí mỏng manh, mơ hồ và huyền bí, giống như một hình ảnh phản chiếu mơ ảo.
Viên Minh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào, linh khí trong nháy mắt co rút lại, hóa thành bóng trăng trong lướt qua đầu ngón tay hắn.
Đột nhiên, một cỗ lực lượng không thể giải thích được dung nhập vào cơ thể hắn, khiến thần hồn của hắn cảm thấy mát mẻ dễ chịu, đến mức hắn mơ hồ có cảm giác muốn thoát khỏi cơ thể mình.