Trong đám người, Long Sơn do dự chốc lát, vẫn là lấy hết dũng khí tiến lên trước một bước.
Y chắp tay với Viên Minh trên ghế chủ tọa, giọng mang đầy thành khẩn cùng bất đắc dĩ: "Viên thành chủ, tại hạ có một chuyện không thể không bẩm báo. Chúng ta không phải là tham lam tư lợi, mà thật ra là bị thế lực sau lưng bức bách, hơn phân nửa thu nhập hàng năm của thành trì đều phải cống nạp lên cho thượng tông làm đại giới để được che chở. Nếu không thượng tông tùy thời có thể phái người tới thay thế chúng ta."
Viên Minh nghe vậy, khẽ cau mày, mắt sáng như đuốc mà nhìn về Long Sơn: "Thượng cống? Các ngươi còn phải cống lên cho ai?"
"Thành chủ Chúng ta nhìn như phong quang vô hạn nhưng kì thật đều là con rối trong tay các thế lực lớn. Tiền lời thành trì hàng năm, sổ sách ghi chép lợi nhuận hầu như phải cống nạp lên hết cho thượng tông. Đây cũng là chúng ta muốn được che chở, không thể không trả giá lớn." Long Sơn hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
Viên Minh lẳng lặng nghe, trong lòng như có điều suy nghĩ.