Luân Hồi Phong, đỉnh núi, quảng trường.
Trên quảng trường rộng lớn, giờ phút này chỉ còn lại một tòa lôi đài duy nhất, nằm chính giữa quảng trường. Lôi đài này to lớn hơn hai lần so với những vòng thi trước. Tất cả mọi người trên quảng trường đều vây quanh lôi đài duy nhất này, nhìn sơ qua nói ít cũng có đến hàng ngàn người.
Ngoài đại đa số đệ tử Thương Vân môn, trong những người quan chiến còn có một số đệ tử đến từ các phái khác và tán tu chính đạo.
Hôm nay, trên lôi đài này sẽ diễn ra năm trận tỷ thí, trận đầu tiên Vân Khất U đối chiến Đỗ Thuần, trận thứ hai Diệp Tiểu Xuyên đối chiến Cố Phán Nhi, trận thứ ba Cổ Kiếm Trì đối chiến Ninh Hương Nhược, trận thứ tư Triệu Vô Cực đối chiến Tô Tần, trận thứ năm Sở Thiên Hành đối chiến Tề Phi Viễn.
Từ hôm nay trở đi, tỷ thí mới thực sự bước vào giai đoạn cao trào của Thương Vân đấu pháp. Mười người này đều là những nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Thương Vân môn, nên trận đấu sẽ vô cùng kịch liệt, không thể so sánh với những vòng trước.
Huống chi, bắt đầu từ hôm nay, các trận đấu sẽ không còn chuyện tốt là có thời gian nghỉ ngơi để hồi phục chân nguyên và linh lực. Sau khi năm vị trí đầu tiên được xác định, các thí sinh sẽ tiếp tục rút thăm để tranh tài cho ba vị trí đầu bảng.
Đặc biệt là lần rút thăm này, vì có năm người nên sẽ có một người may mắn rút được lá thăm trắng, có thể trực tiếp tiến vào ba vị trí đầu bảng!
Trước đây, quảng trường có nhiều lôi đài thi đấu đồng thời, số lượng người quan chiến tập trung quanh mỗi lôi đài không quá đông đúc. Bây giờ, chỉ còn lại một lôi đài duy nhất trên quảng trường. Từ tối qua, đã có người đến xếp hàng để giành chỗ, đến sáng nay phần lớn đệ tử đến hầu như không còn chỗ nào tốt.
Diệp Tiểu Xuyên và bọn người Chu Trường Thủy, lúc này đứng cách lôi đài khoảng năm mươi sáu mươi trượng, gần như không thể nhìn rõ những người trên lôi đài.
Bách Lý Diên và Tiểu Trì cũng chen chúc từ bên ngoài đám đông tiến vào. Nguyên Dương Chân nhìn thấy hai người, nhảy lên nói: "Tiểu Trì muội muội, Bách Lý tiên tử, chúng ta ở đây!"
Mãi một lúc sau, hai mỹ nhân này mới tụ họp với đám người Diệp Tiểu Xuyên.
Tiểu Trì lè lưỡi nói: "Người thật là nhiều! Ta đến từ sáng sớm, còn tưởng có thể chiếm được vị trí tốt, bọn gia hỏa này từ đâu xuất hiện vậy?"
Diệp Tiểu Xuyên mỉm cười nói: "Tiểu Trì muội muội, ngươi có chỗ không biết. Trận tỷ thí đầu tiên sáng hôm nay là Vân Khất U đối chiến với Đỗ Thuần, đại mỹ nhân của Chính Dương phong. Cuộc chiến đỉnh cao giữa hai vị đại tiên tử này khiến mọi người ngứa ngáy khó nhịn, đoán chừng chiều hôm qua liền có không ít người tới xếp hàng giành chỗ rồi."
Bách Lý Diên khẽ nói: "Những tên nam nhân thối như các ngươi, không có một kẻ nào tốt."
Diệp Tiểu Xuyên ngụy biện nói: "Mấy người chúng ta đều là bậc chính nhân quân tử nghìn năm khó gặp. Những tên nam nhân thối hám lợi mà ngươi nói, đều là những kẻ đến từ tối hôm qua để giành chỗ."
Bọn người Chu Trường Thủy vội vàng gật đầu đồng ý, nhao nhao khoe khoang mình chính là những nam nhân tuyệt thế tốt bụng. Tuyệt đối không phải là những kẻ háo sắc, lãng tử.
Vì số lượng người xung quanh lôi đài quá đông, hai nữ đệ tử Vân Khất U và Đỗ Thuần trong trận tỷ thí đầu tiên hôm nay đều không ngoại lệ chọn Ngự Không bay lên lôi đài.
Vân Khất U vẫn như cũ, toàn thân khoác áo trắng tinh khôi, trên dung nhan tuyệt mỹ không hề lộ ra bất kỳ biểu cảm nào. Đôi mắt thanh lãnh như thu thủy của nàng, phảng phất như băng hàn ngàn năm không thay đổi, mang lại cho người ta cảm giác lạnh thấu xương.
Tuy nhiên, lúc này ánh mắt mọi người dường như không đặt vào khuôn mặt tuấn mỹ hay thân hình yểu điệu của nữ tử này. Khi nhìn thấy Vân Khất U lên đài, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn vào thanh trường kiếm chuôi trắng dài ba thước trong tay ngọc của nàng.
Cho đến nay, Vân Khất U vẫn chưa rút Trảm Trần khỏi vỏ kiếm. Trong trận tỷ thí với Đỗ Thuần tu vi thâm sâu khó lường, có lẽ có thể buộc nàng rút kiếm ra.
Sau khi Vân Khất U lên đài, một đạo hào quang khác từ đám người phóng lên tận trời, hóa thành một cầu vồng màu lam rơi xuống lôi đài, cách Vân Khất U khoảng hai trượng.
Đỗ Thuần, xuất thân từ Chính Dương phong, không được coi là nổi danh lắm trong nhân gian hay tại Thương Vân môn, tỏ ra vô cùng khiêm tốn.
Lúc đầu, mọi người cho rằng đệ tử đời thứ nhất của Chính Dương phong có cơ hội tranh nhóm mười là Lý Vấn Đạo, nhi tử của trưởng lão thủ tọa Lý Phi Vũ. Không ngờ Lý Vấn Đạo gặp xui xẻo đối đầu với Vân Khất U trước đó , kết quả bị loại thảm hại.
Khi Lý Vấn Đạo nổi danh nhất của Chính Dương phong bị loại, Đỗ Thuần lập tức tỏ ra vô cùng chói mắt. Giống như Diệp Tiểu Xuyên, nàng một đường tiến vào nhóm mười trong sự coi thường của hầu hết mọi người, như một con hắc mã.
Đỗ Thuần trông khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, không cao lắm, nhưng khuôn mặt dài vô cùng tinh xảo. Nếu không tính đến vấn đề chiều cao, dung nhan mỹ lệ của nàng không thua kém gì Cố Phán Nhi, Vân Khất U và các tiên tử xuất sắc khác.
Hai vị tiên tử ưu tú nhất thế hệ này của Thương Vân môn cùng thi đấu, chỉ riêng trận đấu này cũng đủ khiến vô số nam đệ tử huyết mạch bành trướng.
Khi Đỗ Thuần lên đài, tiếng reo hò cổ vũ như sấm sét vang dội tận trời, đinh tai nhứuc óc, liên miên không thôi.
Vân Khất U nhìn Đỗ Thuần, biểu lộ có chút ngưng trọng. Sau khi danh sách tỷ thí đấu pháp được công bố vào ngày hôm qua, sư tỷ Ninh Hương Nhược đã đích thân dặn dò nàng.
Tiểu sư muội, đối thủ ngày mai của ngươi là Đỗ Thuần Đỗ sư tỷ của Chính Dương phong. Đỗ sư tỷ thường ngày rất khiêm tốn, ít khi phô trương, nhưng tu đạo nhiều năm, nhập môn sớm hơn ta rất nhiều năm, căn cơ vững chắc. Chuôi Lam Linh trong tay nàng có uy lực không nhỏ, ngươi cần phải cẩn thận.”
Lời nói của Ninh Hương Nhược lúc này lại vang lên bên tai Vân Khất U một lần nữa. Đối mặt với Đỗ Thuần, nàng không dám chủ quan. Khi Đỗ Thuần lên đài trong nháy mắt vừa rồi, nàng đã nhạy cảm cảm nhận được Đỗ sư tỷ này có tu vi chỉ sợ còn cao hơn một chút so với Lý Vấn Đạo, một đệ tử tinh anh khác của Chính Dương phong đã thua dưới tay mình trước đây.
Đỗ Thuần mỉm cười nhìn Vân Khất U, nói: “Vân sư muội kỳ tài ngút trời, đạo hạnh thâm sâu khó lường, lại có cửu thiên thần binh Trảm Trần trong tay. Lát nữa xin Vân sư muội thủ hạ lưu tình.”
Vân Khất U nhẹ nói: “Đỗ sư tỷ quá khen, sư muội chỉ sợ không phải là đối thủ của sư tỷ.
Đỗ Thuần lại cười một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua các vị trọng tài Trưởng lão dưới đài, sau đó nói: "Ta thấy thời gian không còn nhiều lắm, tại hạ Chính Dương phong Đỗ Thuần, xin sư muội chỉ giáo."
Vân Khất U thản nhiên nói: "Luân Hồi Phong, Vân Khất U."
Vừa dứt lời, Vân Khất U vút lên không trung. Trong tay, vỏ kiếm Trảm Trần bỗng nhiên bùng lên ánh sáng trắng rực rỡ, vô số kiếm khí vun vút lao về phía Đỗ Thuần.
Đỗ Thuần khoác trên mình bộ trang phục nữ đệ tử phổ thông màu tím nhạt của Thương Vân môn. Dưới ánh hào quang màu trắng của kiếm khí, nàng như sóng biếc dập dờn, mang đến cảm giác mới mẻ.
Đối mặt với hơn trăm đạo kiếm khí mà Vân Khất U tung ra ngay khi giao chiến, nhưng Vân Khất U vẫn không rút kiếm, khóe miệng Đỗ Thuần khẽ động, một tia sáng dị thường lóe lên trong đôi mắt trong trẻo.
Bỗng nhiên, một đạo ánh sáng xanh lam phóng lên trời cao. Ánh sáng màu lam rực rỡ này như những con sóng biển cuộn trào dữ dội không ai bì nổi, quét ngang tất cả. Hơn trăm đạo kiếm khí màu trắng ầm ầm đều bị ánh sáng xanh lam này đánh tan vỡ, hóa thành những mảnh vụn.
Vân Khất U đối mặt với luồng ánh sáng xanh lam kia, thân hình bay ngược ra sau, không hề đón đỡ.
Một lát sau, mọi người chợt nhận ra hào quang màu lam rực rỡ kia xuất phát từ một thanh kiếm.
Thanh kiếm dài khoảng hai thước bảy tấc, tỏa ra ánh sáng xanh lam, được Đỗ Thuần nắm chặt trong tay.