Kỳ thực Diệp Tiểu Xuyên không chắc chắn đối với trận đấu pháp này. Hắn thậm chí không biết mình đã bằng cách nào gắng gượng vượt qua bốn vòng trước lọt vào nhóm mười người mạnh nhất, giành lấy danh ngạch quý giá thi đấu Đoạn Thiên Nhai.
Dựa vào suy nghĩ của hắn tại Tư Quá Nhai, nếu như bản thân có thể tiến cấp một hai vòng, hắn đã thắp nhang cầu nguyện. Kết quả, hắn liên tục chiến thắng tiến vào nhóm mười người mạnh nhất. Ngay cả chính hắn cũng không thể tin được điều này lại xảy ra với mình.
Đối thủ trước mặt là Cố Phán Nhi, đạo hạnh cao thâm, thẳng vào trong là Cổ Kiếm Trì, cùng với Vân Khất U một trong những đệ tử xuất sắc nhất trong Thương Vân môn, đều cao hơn Tôn Nghiêu mà hắn gặp ở vòng thứ hai.
Thậm chí Diệp Tiểu Xuyên dương như có thể kết luận, tu vi của Cố Phán Nhi hẳn là còn trên Đỗ Thuần vừa mới bị Vân Khất U đánh bại.
Đối mặt với một vị cao thủ trẻ tuổi như vậy, hơn nữa cùng nàng ân oán tích lũy vô cùng sâu, Diệp Tiểu Xuyên đối với đấu pháp tỷ thí kế tiếp thực sự là không có bao nhiêu hy vọng.
Nhưng, hắn tuyệt đối sẽ không có chuyện không đánh mà hàng, hắn đặt quyết tâm muốn đem hết toàn lực buông tay đánh cược một lần.
Đối diện Cố Phán Nhi đã rút ra Phần Yên, thanh tiên kiếm hệ Hỏa nổi tiếng của Thương Vân sơn, uy lực vô cùng to lớn. Nắm trong những ngón tay thon dài trắng nõn của Cố Phán Nhi, thanh kiếm chậm rãi phun ra nuốt vào hỏa diễm màu đỏ, giống như cả thanh kiếm đang kịch liệt thiêu đốt.
Diệp Tiểu Xuyên hít một hơi thật sâu, không hề đùa giỡn, chỉ đưa tay ra sau lưng từ từ rút ra Vô Phong.
Thần kiếm vào tay, một cảm giác kết nối như huyết mạch tương liên bẩm sinh trong nháy mắt tràn ngập khắp thể xác và tinh thần của Diệp Tiểu Xuyên.
Theo một sợi chân nguyên rót vào thanh kiếm, trong nháy mắt những đường cong đồ án minh văn cổ lão được khắc trên thân kiếm Vô Phong tỏa ra ánh sáng xanh huyền ảo nhàn nhạt.
Sau khi xoay người chào hỏi, Diệp Tiểu Xuyên không nói nhiều lời thừa thãi, cầm binh khí trong tay, thi triển bước chân huyền ảo, lao về phía Cố Phán Nhi.
Cố Phán Nhi dường như đã đoán trước Diệp Tiểu Xuyên sẽ chiến đấu cận chiến với mình, nhưng nàng không phải là sư muội Hồ Đạo Tâm có thể so sánh. Hồ Đạo Tâm có thể bị Diệp Tiểu Xuyên áp đảo bằng bộ pháp huyền ảo kỳ diệu không ngẩng đầu lên được, không có nghĩa là nàng cũng sẽ rơi vào thế yếu.
Diệp Tiểu Xuyên sử dụng bộ pháp huyền ảo tấn công Cố Phán Nhi từ nhiều hướng khác nhau, liên tục chém, đâm, bổ trong vài hơi thở, tổng cộng hơn mấy chục kiếm.
Nhưng kết quả là Cố Phán Nhi chỉ đứng yên một chỗ, không hề di chuyển. Nàng tập trung toàn bộ niệm lực vào Diệp Tiểu Xuyên, ngay cả khi hắn tấn công từ phía sau, nàng cũng chỉ tiện tay vung kiếm ra sau, hất văng cả người và kiếm của Diệp Tiếu Xuyên ra xa.
Sau một lúc, Diệp Tiểu Xuyên điên cuồng tấn công Cố Phán Nhi từ mọi hướng đến hàng trăm kiếm, nhưng kết quả vẫn như vậy. Bất kể hắn sử dụng bộ pháp nào, bất kể kiếm thế của hắn nhanh nhẹn và sắc bén đến đâu, chỉ cần mũi kiếm đến gần thân thể Cố Phán Nhi trong vòng ba thước, hắn sẽ lập tức nhìn thấy quang mang màu đỏ kỳ lạ lóe lên, mình sẽ bị một lực lượng như bài sơn đảo hải hất văng ra xa.
Cố Phán Nhi gần như không hề di chuyển một bước chân nào!
Diệp Tiểu Xuyên kinh hãi trong lòng, sắc mặt đại biến!
Sau vài vòng giao đấu, cuối cùng hắn cũng hiểu ra hôm nay mình đã gặp phải một cao thủ cận chiến thực sự!
Lần trước, hắn đã khá kiêng kị sức mạnh cận chiến của cảnh giới Xuất Khiếu, vì vậy không dám đánh cận chiến với Tôn Nghiêu mà chọn cách tấn công tầm xa bằng Thần Kiếm Bát Thức để so tài.
Giờ phút này nhìn lại, quả thực sự khác biệt về cảnh giới không phải bộ pháp hay kiếm pháp là có thể bù đắp được.
"Mẹ kiếp! Con cọp cái này có tu vi cảnh giới quá cao, đã đạt đến Xuất Khiếu trung kỳ. Chỉ cần ta có bất kỳ động tác nào, dù nàng không cần quay đầu, cũng vẫn có thể dùng niệm lực khóa chặt nhất cử nhất động của ta! Đây chính là sự khác biệt to lớn giữa cảnh giới Nguyên Thần và Xuất Khiếu! Đánh cận chiến với nàng, ta không thể chiếm được bất kỳ lợi thế nào, căn bản không có cách nào phá vỡ vòng kiếm phòng ngự của nàng!"
Rất nhanh, Diệp Tiểu Xuyên đã nhận rõ tình hình trước mắt. Niệm lực của cảnh giới Xuất Khiếu vô cùng thâm hậu, thậm chí có thể khiến Nguyên Thần của bản thân rời khỏi thân xác.
Đối mặt với niệm lực mạnh mẽ khóa chặt mình của Cố Phán Nhi, Diệp Tiểu Xuyên hoàn toàn không thể chiến đấu cận chiến. Việc tiếp tục dây dưa chỉ là phí công vô ích.
Hơn nữa, Cố Phán Nhi hiện tại rõ ràng đang để Diệp Tiểu Xuyên tấn công mình để thăm dò con đường tu luyện của hắn, cũng không hề phát động công kích hữu hiệu.
Nếu tiếp tục chiến đấu ở cự ly gần như vậy, chỉ sợ không cần bao lâu nữa, Cố Phán Nhi sẽ bất ngờ phản công và áp chế hắn.
Nghĩ thông suốt điều đó, Diệp Tiểu Xuyên lập tức thoát khỏi vòng kiếm phòng ngự của Cố Phán Nhi, rơi xuống vị trí cách Cố Phán Nhi hơn hai trượng trên lôi đài.
Cố Phán Nhi nhướng mày nhẹ, nói: "Thủ đoạn cao minh, nếu không tự mình giao thủ với ngươi, ta thực sự không thể tin được thân pháp và kiếm pháp của ngươi lợi hại đến mức nào. Bây giờ ta đã hiểu vì sao Hồ sư muội và Trần Mạt sư huynh cũng không thể đỡ nổi một trận khoái kiếm của ngươi. Trừ phi đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu, chỉ sợ không một người nào ở cảnh giới Nguyên Thần có thể đối mặt chính diện với ngươi."
Diệp Tiểu Xuyên mặc dù kinh ngạc trước tu vi cao siêu của Cố Phán Nhi, nhưng trên mặt không hề biểu lộ ra điều gì.
Hắn nhếch miệng cười nói: "Phán Nhi sư tỷ quá khen, bộ pháp thân pháp của ta tuy lợi hại, nhưng vẫn thủy chung không thể phá vỡ vòng kiếm phòng ngự ba thước của Phán Nhi sư tỷ. Không cần đề cập đến nữa."
Hai người giao đấu hơn một nén nhang, sau đó dừng tay không đấu, đứng trên lôi đài trò chuyện.
Cố Phán Nhi nói: "Có một điều ta không hiểu, tu vi đạo hạnh của ngươi rõ ràng rất cao, thân pháp lại tinh diệu tuyệt luân, vì sao nhiều năm qua lại luôn biểu hiện rất yếu đuối?"
Diệp Tiểu Xuyên cười ha ha, mèo khen mèo dài đuôi nói: "Sư tỷ, ta đây là giả heo ăn thịt hổ nha! Ta nén giận nhiều năm qua, chính là vì đại thí đệ tử Thương Vân lần này! Tất cả mọi người khinh thị ta, ta mới có cơ hội tiến vào mười vị trí đầu! Cái này gọi là chiến lược!"
Cố Phán Nhi cho rằng những gì Diệp Tiểu Xuyên nói đều là thật, trong lòng có chút kinh ngạc, nàng thực sự không ngờ rằng Diệp Tiểu Xuyên chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà có thể ẩn nhẫn như vậy!
Mưu kế thâm sâu này khiến người ta rùng mình!
Cùng lúc đó, dưới lôi đài cũng vang lên một trận bàn tán xôn xao. Bây giờ mọi người cuối cùng cũng hiểu ra tại sao tu vi của Diệp Tiểu Xuyên đột nhiên tăng cao như vậy, hóa ra hắn luôn ẩn nhẫn không xuất hiện, chính là đang chờ đợi ngày hôm nay!
Gần như trái tim của tất cả mọi người đều có một mặt âm u, bất kể là tự xưng là quân tử hiệp khách chính đạo, hay là Ma giáo tu chân giả, mặt đen tối này đều thành thực tồn tại trong lòng mọi người。
Hầu hết các đệ tử quan chiến xung quanh lôi đài đều tin tưởng những lời nói của Diệp Tiểu Xuyên, nhưng có rất ít người suy nghĩ, hắn tu đạo từ năm tám tuổi, hiện tại coi như mười sáu tuổi, cũng bất quá chỉ tu luyện tám năm, hắn làm sao có thời gian đi ẩn nhẫn?
Chỉ có một số ít nhân tài nghĩ đến tầng này, Diệp Tiểu Xuyên vừa nói ra những lời đó, chỉ sợ trong đó có ẩn tình khác, không đơn giản như hắn nói.
Dưới lôi đài, trong nhóm đệ tử nữ của Tiểu Trúc Nguyên Thủy, Dương Liễu Địch một thân lục y đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn: "Vòng thứ nhất hắn chiến thắng Hồ Đạo Tâm, ta đã nói rồi, tiểu tử này là giả heo ăn thịt hổ! Quả nhiên bị ta nói trúng!"
Ninh Hương Nhược nhướng mày, nhìn thoáng qua Vân Khất U bên cạnh, nói: "Tiểu sư muội, ngươi cảm thấy lời nói của tiểu hoạt đầu này đáng tin không?"
Vân Khất U âm thầm lắc đầu, nói:"Chuyện ma quỷ lừa gạt người, lời nói trong miệng của hắn không có câu nào là thật. Ta có thể khẳng định ba tháng trước, hắn vẫn chỉ ở tu vi tầng thứ tư cảnh giới Thần Hải. Tu vi của hắn tiến triển cực nhanh, tốc độ như vậy hẳn là không thoát khỏi có liên quan đến Tư Quá Nhai sau núi."