TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Ma Đồng Tu

Chương 125: Giật mình

Nếu đổi lại là một đệ tử trẻ tuổi khác chỉ có thể ngưng kết và khống chế hai ngàn chuôi khí kiếm, thì khi đối mặt với hỏa diễm khí kiếm của Cố Phán Nhi, đoán chừng sẽ bị đánh tan hoàn toàn ngay từ đợt tấn công đầu tiên.

Diệp Tiểu Xuyên thì khác. Hắn chủ tu chính là điển tịch được khắc trên vách đá của Tư Quá Nhai sau núi. Nhờ vậy, uy lực của Thần Kiếm Bát Thức trong tay hắn vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa, Huyết Luyện pháp bảo Vô Phong đã sớm được hắn nhỏ máu nhận chủ, giúp hắn có thể liên tục thôi động ngưng kết khí kiếm, với lại chủ yếu lấy linh lực của thần kiếm thôi động, không cần tiêu hao quá nhiều chân nguyên linh lực của bản thân.

Với lại Diệp Tiểu Xuyên cũng vô cùng linh hoạt. Hắn biết mình không thể đối kháng trực tiếp với Cố Phán Nhi bằng Thần Kiếm Bát Thức, khẳng định sẽ không địch lại. Hắn sử dụng hai ngàn thanh khí kiếm màu xanh, điên cuồng xoay quanh mình, tạo ra một vòng kiếm phòng thủ kiên cố, bất kể hỏa diễm khí kiếm công kích thế nào, cũng rất khó phá mất vòng kiếm của hắn.

Khi vài trăm thanh khí kiếm màu xanh bị tiêu hao, hắn chỉ cần tiện tay vung nhẹ là sẽ có những khí kiếm mới gia nhập vòng kiếm.

Chính nhờ chiến thuật sử dụng khí kiếm liên tục không ngừng này mà Diệp Tiểu Xuyên đã có thể nỗ lực chặn đứng thế công chính diện cường đại của Cố Phán Nhi.

Dưới đài, vô số người vây xem đều run run một mảnh. Họ chỉ thấy Diệp Tiểu Xuyên được bao bọc bởi vô số khí kiếm màu xanh xung quanh, tạo thành một hình dạng như thùng sắt màu xanh khổng lồ. Bên ngoài thùng sắt khổng lồ này, vô số khí kiếm hỏa diễm kỳ lạ tỏa ra ánh sáng đang điên cuồng tấn công lên.

Vì Diệp Tiểu Xuyên ngưng kết khí kiếm màu xanh, uy lực của từng thanh khí kiếm không hề yếu hơn so với hỏa diễm khí kiếm của Cố Phán Nhi. Dường như một thanh hỏa diễm khí kiếm mới có thể triệt tiêu một thanh khí kiếm màu xanh, tốc độ ngưng kết khí kiếm màu xanh lại nhanh hơn khí kiếm hỏa diễm, nên trong lúc nhất thời, Cố Phán Nhi hoàn toàn không thể phá vỡ vòng kiếm phòng ngự của Diệp Tiểu Xuyên.

Hiện tại, Diệp Tiểu Xuyên hoàn toàn không có cách nào phản công trước hỏa diễm khí kiếm mạnh mẽ của Cố Phán Nhi, căn bản không có chỗ trống để phản kích. Hắn chỉ có thể lựa chọn phòng thủ.

Lúc này, trong lòng Cố Phán Nhi vô cùng kinh hãi. Năm ngàn chuôi hỏa diễm khí kiếm của nàng vậy mà không thể phá vỡ vòng kiếm phòng ngự chỉ với hai ngàn chuôi khí kiếm màu xanh của Diệp Tiểu Xuyên. Đây quả thực là một loại châm chọc, một loại vô cùng nhục nhã đối với nàng!

Huống chi, xung quanh còn có hàng ngàn người đang ngửa đầu quan sát trận tỷ thí giữa nàng và Diệp Tiểu Xuyên. Nàng làm sao có thể mất mặt như vậy?

"Tiểu tử thối, ta xem chân nguyên trong cơ thể của ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu nữa!"

Thi triển Thần Kiếm Bát Thức là một loại kiếm quyết thần thông cực kỳ tiêu hao chân nguyên. Nàng thấy Diệp Tiểu Xuyên có tu vi đạo hạnh thua xa hơn mình rất nhiều, muốn ỷ vào ưu thế chân nguyên hùng hậu để tiêu hao dần chân nguyên trong cơ thể Diệp Tiểu Xuyên cho đến khi không còn!

Từng đợt tiếp nối từng đợt hỏa diễm khí kiếm tấn công trọn vẹn bảy bảy bốn mươi chín đợt, thời gian kéo dài gần một canh giờ.

Cố Phán Nhi phát hiện dù đã thôi động chân nguyên pháp lực trong thời gian dài như vậy, Diệp Tiểu Xuyên vẫn không hề có bất kỳ dấu hiệu nào là yếu đi!

Hai ngàn chuôi khí kiếm màu xanh kia như những ác ma liên tục tấn công không ngừng, đánh thẳng vào tinh thần của nàng.

"Lý nào lại thế!"

Cố Phán Nhi cảm thấy chân nguyên trong cơ thể mình đang tiêu hao nghiêm trọng. Trong khi đó, Diệp Tiểu Xuyên đã trụ vững gần một canh giờ đấu pháp tỷ thí, dường như càng đánh càng hăng. Chân nguyên trong cơ thể hắn không hề giảm bớt hay tiêu hao quá độ, vẫn duy trì hai ngàn thanh khí kiếm trên sân từ đầu đến cuối!

Có nghi vấn này, không chỉ dừng lại ở một mình Cố Phán Nhi!

Từ khi Thương Vân đại thí bắt đầu đến nay, đây đã là vòng tỷ thí thứ năm. Mặc dù thường xuyên có thể thấy các đệ tử hai bên sử dụng Thần Kiếm Bát Thức chống lại nhau, nhưng rất ít trường hợp nào có thể kiên trì lâu như vậy.

Nếu như Cố Phán Nhi có thể kiên trì lâu như vậy thì cũng hợp tình hợp lý. Nàng có tu vi cao thâm, linh lực dồi dào, nhất là hỏa diễm thiêu đốt hư huyền trên đỉnh đầu nàng có thể liên tục phóng xuất ra hỏa diễm khí kiếm mới, giúp cho tốc độ tiêu hao linh lực chậm hơn.

Nhưng mà, Diệp Tiểu Xuyên chỉ có thể ngưng kết hai ngàn thanh khí kiếm, trên Âm Dương Càn Khôn Đạo, hắn hẳn là chưa đạt tới tầng thứ bảy cảnh giới Xuất Khiếu. Mặc dù hắn sử dụng thủ pháp quỷ dị để thôi động kiếm quyết, nhưng thôi động một vòng kiếm trận phòng ngự khổng lồ như vậy nhất định cũng tiêu hao rất nhiều chân nguyên. Vậy mà giờ phút này, đánh lâu như thế, hắn vẫn còn sinh long hoạt hổ.

Sau khi đợt hỏa diễm khí kiếm thứ bốn mươi chín cũng không thể phá vỡ vòng kiếm phòng ngự vô cùng kiên cố của Diệp Tiểu Xuyên, Cố Phán Nhi không tiếp tục triển khai đợt tấn công thứ năm mươi nưa.

Mặt nàng trắng nõn, phảng phất ửng hồng dưới ánh sáng của hỏa diễm thiêu đốt, ánh mắt nàng như muốn phun ra lửa, hàng ngàn thanh hỏa diễm khí kiếm quanh thân nàng bỗng dưng ngừng lại, như những con mãnh thú hung hãn, nhìn chằm chằm lên kiếm vòng màu xanh kinh khủng phía trước.

Thấy Cố Phán Nhi ngừng tấn công, Diệp Tiểu Xuyên cười ha ha nói: "Phán Nhi sư tỷ, sao không đánh nữa? Ta có nhiều thời gian, không vội đâu!"

Cố Phán Nhi lạnh lùng nói: "Kiếm quyết của ngươi tên là gì?"

Diệp Tiểu Xuyên kinh ngạc nói: "Đây là thức thứ sáu Thiên Kiếm Thức của Thần Kiếm Bát Thức nha, sư tỷ, không phải ngay cả Thần Kiếm Bát Thức ngươi cũng nhìn không ra được chứ?"

Cố Phán Nhi nói: "Thiên Kiếm Thức của Thần Kiếm Bát Thức? Ngươi hù ai đây? Thiên Kiếm Thức không có lợi hại như ngươi thi triển!"

Diệp Tiểu Xuyên lơ lửng trên không trung, ra vẻ cao nhân, cất giọng sang sảng: "Ta là người được truyền thụ tứ đại kiếm quyết của Thương Vân tổ sư, từng cái uy lực ngập trời. Ngươi chỉ lĩnh ngộ được chút da lông mà thôi, đối với kiếm đạo ngươi còn chưa nhập môn đâu! Phán Nhi sư tỷ, ngươi không thể làm gì ta, ta cũng không thể chiến thắng ngươi. Ta nghĩ chúng ta nên dừng tay đi, hòa nhau như thế nào?"

"Hòa nhau?"

Cố Phán Nhi tức giận đến mức bật cười, nói: "Ngươi cũng xứng!"

Diệp Tiểu Xuyên nhún vai, nói: "Đã như vậy, vậy thì tiếp tục đánh đi! Ngươi hãy thử phá vỡ vòng kiếm phòng ngự của ta lần nữa!"

Ánh mắt Cố Phán Nhi thâm thúy, như có ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội trong đôi mắt. Nàng nắm chặt Phần Yên trong tay, từ từ ngẩng đầu lên nhìn biển lửa to lớn trên đỉnh đầu.

Nàng từng bước từng bước, chậm rãi nói: "Diệp Tiểu Xuyên, ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Chỉ bằng vào một chiêu Vạn Kiếm Thức này của ta, rất khó phá vỡ vòng kiếm phòng ngự của ngươi."

Diệp Tiểu Xuyên nhếch miệng cười to, vô cùng đắc ý, nói: "Xem ra ngươi tự mình hiểu lấy!"

Cố Phán Nhi lắc đầu có chút mệt mỏi, thản nhiên nói: "Ngươi đừng nên vui mừng quá sớm. Nếu ngươi có thể đỡ được chiêu này của ta, Cố Phán Nhi ta sẽ cam bái hạ phong!"

Nói xong, tố thủ của Cố Phán Nhi nhanh chóng biến ảo thủ ấn kiếm quyết, thanh tiên kiếm Phần Yên bốc hơi hỏa diễm bỗng nhiên lăng không đâm ra một cái.

Chỉ trong chốc lát, một cơn cuồng phong dữ dội ập đến đỉnh núi, suýt chút nữa cuốn bay cả những đệ tử đang quan chiến xung quanh lên trời.

Vô số đệ tử đang cầm hoặc vác trên lưng tiên kiếm lúc này bỗng nhiên cảm thấy thanh kiếm trong tay nhẹ nhàng run rẩy. Một luồng lực lượng thần bí dường như đang dẫn dắt những tiên kiếm trong tay vô số đệ tử.

Đám người thất kinh, một mảnh xôn xao, vội vàng dùng đạo hạnh linh lực của mình áp chế thanh kiếm đang run rẩy trong tay.

Diệp Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm vào nữ tử xinh đẹp đang đứng trong ngọn lửa ở đối diện, ánh mắt ngưng tụ, trong lòng rung động. Biểu cảm của hắn thay đổi trong nháy mắt, giọng khàn khàn nói: "Kiếm ý thật mạnh mẽ! Không phải là...