Từng tia từng sợi hắc khí từ trong Trường Sinh Quyết mà Diệp Tiểu Xuyên đang nắm chặt trong lòng bàn tay tỏa ra. Sau đó, những hắc khí này quỷ dị chui vào bên trong cơ thể Diệp Tiểu Xuyên.
Diệp Tiểu Xuyên vốn dĩ sắc mặt tái nhợt, chân nguyên hao hết. Sau khi hấp thu những hắc khí này, sắc mặt hắn rõ ràng hồng nhuận, khí tức vận sướng, mấy sợi sát khí nhập thể do thi triển Bắc Đẩu Tru Thần kiếm trận trong cơ thể cũng bất tri bất giác biến mất vô tung vô ảnh.
Nghĩ cũng phải, Trường Sinh Quyết này, cũng chính là Huyết Hồn Tinh mà Tư Đồ Phong tiền bối nhắc đến, là pháp bảo âm tà ác độc nhất thiên hạ. Về độ hùng hậu của sát khí, có món pháp bảo nào trong thiên hạ có thể sánh bằng?
Chỉ mấy sợi sát khí trong cơ thể Diệp Tiểu Xuyên sao có thể là đối thủ của tà bảo quỷ vật này?
Ngay khi từng tia từng sợi hắc khí vừa mới nhập thể, mấy sợi sát khí kia lập tức bị Trường Sinh Quyết hấp thu.
Trường Sinh Quyết cảm nhận được thân thể của chủ nhân suy yếu, tự động chữa thương cho chủ nhân. Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, khi hoàng hôn buông xuống, hắc khí tiêu tán, sắc mặt Diệp Tiểu Xuyên ôn nhuận, không còn chút dấu hiệu mệt mỏi bị thương nặng cỡ nửa năm.
Bỗng nhiên, hắn đột ngột ngồi dậy từ trên giường gỗ, nghi hoặc kinh ngạc, giật giật vai cánh tay, rồi lại giật giật hai chân.
Lẩm bẩm: "Ta nhớ lúc đấu pháp với Cố Phán Nhi, chân nguyên linh lực bên trong tiêu hao nghiêm trọng, còn hôn mê đi, sao giờ đây lại hoàn toàn khôi phục, tu vi còn tiến thêm một bước? Ta không phải hôn mê mười ngày tám ngày chứ?"
Hắn nói thầm, rồi lập tức nhớ tới một người, tâm thần chìm vào não hải, nói: "Kiếm Thần tiền bối, ngươi chết chưa? Ra đây trả lời ta!"
Hắn gọi nhiều lần, nhưng Tư Đồ Phong vẫn không có lên tiếng đáp lại. Trong lòng hắn vui mừng, cười ha ha nói: "Không ngờ ta nhân họa đắc phúc, hồn phách Tư Đồ Phong đã tan thành mây khói! Rốt cuộc không cần lo lắng bị hắn đoạt xá!"
Tâm trạng tốt đẹp, hắn xoay người bước xuống giường. Bỗng nhiên, hắn ngây người ra, mở bàn tay phải, lòng bàn tay vậy mà đang nắm một khối ngọc thạch đen tuyền hình trăng lưỡi liềm tỏa sáng.
Hắn nhìn kỹ, chính là khối cổ ngọc mà Tiểu Trì lấy ra khoe khoang trên Tư Quá Nhai, nghe nói là mình đã đưa cho nàng mười lăm năm trước.
Diệp Tiểu Xuyên trong lòng kinh ngạc một trận, nói: "Tiểu Trì muội muội saolại hào phóng thế rồi? Trước kia ta hỏi nàng xin mấy lần, nàng đánh chết cũng không cho ta, giờ đây ngược lại tự đưa đến tận cửa. A! Ta biết rồi, khẳng định là lúc ta thi triển Bắc Đẩu Tru Thần kiếm trận, khiến Tiểu Trì đối với ta sùng bái tột đỉnh, nên mới tặng ta khối cổ ngọc này!"
Diệp Tiểu Xuyên là kẻ cực kỳ tham tài háo sắc, đồ vật đến tay khẳng định là sẽ không còn trở về. Hắn tiện tay đeo Trường Sinh Quyết lên cổ, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Giờ phút này mặt trời đã ngả về tây, trời đã chạng vạng tối. Trên Luân Hồi Phong rộng lớn hầu như không nhìn thấy một bóng người.
Diệp Tiểu Xuyên gãi đầu, ngẩng đầu nhìn về hướng quảng trường trên đỉnh núi, nghĩ thầm: "Đã không có người trên sườn núi, hẳn là đa số đệ tử đều ở trên đỉnh núi xem tỷ thí."
"Chẳng lẽ ta chỉ hôn mê vài canh giờ? Trận tỷ thí nhóm mười tiến vào nhóm năm còn chưa kết thúc?"
Cũng khó trách Diệp Tiểu Xuyên nghĩ vậy. Mười tranh năm vị trí đầu, từ sáng đến hoàng hôn. Nếu là năm tranh ba, chỉ cần hai trận, cơ bản đến giữa trưa đã kết thúc.
Giờ phút này trời sắp tối rồi, sườn núi Luân Hồi Phong vẫn không thấy bóng dáng đệ tử nào. Sau khi Diệp Tiểu Xuyên đấu pháp với Cố Phán Nhi, thời gian hôn mê cũng không dài, mà hôm nay tỷ thí vẫn chưa kết thúc.
Diệp Tiểu Xuyên muốn lên xem tình hình, nhưng xét về thời gian, đoán chừng chưa đến nơi trên quảng trường thì tỷ thí đã kết thúc. Dứt khoát đi ăn một bữa ở quán cơm gần đây, còn không ai tranh chỗ với mình.
Lưu lại ở sườn núi đa số là đệ tử tạp dịch. Tin tức Diệp Tiểu Xuyên sáng nay đại triển thần uy, thôi động Bắc Đẩu Tru Thần Kiếm quyết vẫn chưa truyền miệng đến sườn núi Luân Hồi Phong. Đa số đệ tử tạp dịch chỉ hơi cúi chào Diệp Tiểu Xuyên, không có biểu hiện gì khác.
Tại thời điểm Diệp Tiểu Xuyên một mình đi về phía quán cơm gần đó, một sự kiện trọng đại đang diễn ra trên lôi đài ở đỉnh núi, dưới sự chú ý của vô số người kéo ra màn che.
Lúc này, lôi đài to lớn ở chính giữa quảng trường không còn trận đấu nào diễn ra, nhưng những người vây xem xung quanh vẫn không ai rời đi. Tất cả mọi người đều chú ý nhìn bốn đệ tử trẻ tuổi đang đứng trên lôi đài.
Theo thứ tự là bốn người Vân Khất U, Cổ Kiếm Trì, Triệu Vô Cực, Tề Phi Viễn.
Bốn người này cùng với một người nào đó đang ăn ở tiệm cơm trên sườn núi vào lúc này, đúng là năm vị trí đầu của cuộc thi đấu pháp lần này của Thương Vân môn!
Theo quy tắc, sau khi năm vị trí đầu tiên xuất hiện, sẽ tiến hành rút thăm quy mô nhỏ một lần nữa. Các lá thăm được đánh số từ một đến năm, quy tắc đấu pháp là số một đối chiến với số năm, số hai đối chiến với số bốn, và số ba không có trận đấu.
Cũng chính là, nếu trong năm người này ai rút được số ba, sẽ may mắn được trực tiếp lọt vào nhóm ba!
Đây quả là điều vô cùng kích động lòng người! Bốn vị đệ tử đang chờ rút thăm trên đài đều rất hứng thú với lá thăm số ba này.
Dựa theo kinh nghiệm của những năm trước, ai rút được lá thăm số ba sẽ có tỷ lệ đoạt giải quán quân rất cao. Dù sao đến bước này, thực lực của mỗi người thực ra không chênh lệch bao nhiêu, lại không có chuyện tốt được nghỉ ngơi một ngày. Do đó, lá thăm số ba trực tiếp tiến vào vòng trong sẽ tiết kiệm được một vòng đấu pháp, có thể giữ lại lượng lớn chân nguyên.
Ngược lại, những người khác dù có vào được nhóm ba, chỉ sợ cũng phải hao tổn rất nhiều nguyên khí.
Cứ kéo dài tình trạng như thế, lá thăm số ba tự nhiên là lá thăm có lợi nhất cho mọi người! Nhất là sau khi Diệp Tiểu Xuyên cưỡng ép thôi động Bắc Đẩu Tru Thần, mấy đệ tử trẻ tuổi trên đài lúc này đều không muốn gặp Diệp Tiểu Xuyên vào ngày mai.
Về việc chỉ có bốn người rút thăm, đây là có tiền lệ. Dù sao chỉ thiếu một người, sau khi bốn người này rút xong, lá thăm còn lại cuối cùng sẽ thuộc về Diệp Tiểu Xuyên.
Xác suất người thứ nhất rút thăm được lá thăm số ba là một phần năm. Nếu như người đầu tiên không rút được lá thăm số ba, xác suất người thứ hai rút được lá thăm số ba sẽ giảm xuống còn một phần tư.
Giờ phút này, tất cả mọi người đang chờ đợi khoảnh khắc kích động lòng người nhất này.
Trên lôi đài, Vân Khất U đứng ở rìa ngoài cùng, sắc mặt lạnh lùng, không biểu lộ chút nào, không biết giờ phút này trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Ba người bên cạnh thần thái có vẻ rất thoải mái, đang thấp giọng với nhau, nhưng trong ba người lại không ai chủ động nói chuyện với Vân Khất U. Từ đó, mọi người đều nhìn ra nữ tử thanh lãnh này không hợp với mọi người.
Một lát sau, một vị trưởng lão râu bạc dẫn theo hai đệ tử trẻ tuổi đi tới. Một trong hai đệ tử trẻ tuổi cầm giấy bút trong tay, dường như phải ghi chép lại điều gì, còn đệ tử trẻ tuổi kia thì bưng theo một chiếc hộp gỗ nhỏ dùng để rút thăm.
Miệng hộp gỗ rất nhỏ, còn được phủ bằng vải, chỉ có thể thò tay vào, không thể nhìn thấy tình huống bên trong hộp gỗ.
Sau khi vị trưởng lão râu bạc lên đài, nói to: "Vận may do trời định, rút được lá thăm nào cũng là an bài của thượng thiên, đừng phàn nàn."
Mọi người gật đầu.
Vị trưởng lão râu bạc nói tiếp: "Bắt đầu đi, đừng chậm trễ thời gian." Đệ tử trẻ tuổi ôm hộp gỗ tiến đến trước mặt Tề Phi Viễn.
Tề Phi Viễn vừa nãy còn thần thái nhẹ nhõm, giờ phút này sắc mặt bỗng nhiên tỉnh táo lại, hít một hơi thật sâu, từ từ đưa cánh tay vào trong hộp gỗ.