TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Ma Đồng Tu

Chương 112: Thăm dò

Thấy Tôn Nghiêu rời đi, mấy người Diệp Tiểu Xuyên cũng không tiếp tục náo nhiệt nữa, mọi người tiếp tục uống rượu dùng bữa.

Bách Lý Diên khẽ nhíu mày, có chút kỳ quái hỏi: "Ngươi và người vừa rồi có thâm cừu đại hận gì?"

Diệp Tiểu Xuyên lắc đầu nói: "Không có."

Bách Lý Diên nói: "Vậy tại sao ngươi khi chúng nhục nhã hắn?"

Diệp Tiểu Xuyên nói: "Hắn tự tìm đường chết, hắn đã từng lấy việc công làm việc tư nhằm vào ta, con người ta nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói lấy lại danh dự thì nhất định phải lấy lại."

Nói xong, hắn quay sang nhóm người Chu Trường Thủy nói: "Ta và Tôn Nghiêu đã giải quyết ân oán xong, các ngươi đừng không có chuyện gì đi trêu chọc hắn nữa."

Mọi người gật đầu.

Hắn là người ân oán rõ ràng, trên lôi đài đánh bại Tôn Nghiêu là giải quyết việc chung, còn việc cố ý nhục nhã Tôn Nghiêu tối nay là để trả thù việc Tôn Nghiêu đã nhục nhã mình hơn ba tháng trước.

Chỉ cần sau này Tôn Nghiêu không còn tìm phiền toái với mình, hắn cũng lười đi trêu chọc Tôn Nghiêu.

Lúc này, đột nhiên một bóng hồng đi đến trước bàn của bọn người Diệp Tiểu Xuyên, nhìn thoáng qua Bách Lý Diên rồi lập tức hướng ánh mắt về phía Diệp Tiểu Xuyên.

Cố Phán Nhi lạnh lùng nói: "Diệp Tiểu Xuyên, ngươi rốt cuộc muốn thế nào, thắng còn chưa hài lòng, còn muốn làm nhục người khác? Trước đây ta tưởng ngươi chỉ là tham tài, bản tính không xấu, nhưng hành động ngày hôm nay của ngươi thật khiến người thất vọng."

Diệp Tiểu Xuyên có chút bất ngờ Cố Phán Nhi lại ra mặt vì Tôn Nghiêu, hắn nói: "Ngươi muốn ra mặt thay cho Tôn sư huynh?"

Cố Phán Nhi thản nhiên nói: "Đúng vậy thì sao? Ta không thích nhìn bộ mặt đắc chí của loại tiểu nhân như ngươi!"

Sắc mặt Diệp Tiểu Xuyên dần dần trầm xuống, nói: "Đúng, ta là tiểu nhân, còn ngươi là hiệp nữ, chúng ta đạo bất đồng bất tương vi mưu*, muốn ra mặt vì Tôn sư huynh cũng được, không vội, sáng ngày mốt lên lôi đài, chúng ta sẽ quyết sống mai một phen."

*Những người không cùng con đường, không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu tính sự nghiệp được, miễn cưỡng thì sự cũng không thành, thậm chí còn đem đến thương tổn cho nhau.

Cố Phán Nhi hừ lạnh nói: "Ngươi có tư cách gì để phân định cao thấp với ta? Thật là không biết xấu hổ! Ngươi còn nhớ mười ngày trước trên Tư Quá Nhai ta đã đánh ngươi thế nào không?"

Sắc mặt Diệp Tiểu Xuyên lại càng lạnh hơn, thay đổi vẻ mặt cợt nhả bất cần đời ngày xưa, trở nên có chút ngưng trọng, cũng có chút nghiêm nghị.

Hắn thản nhiên nói: "Được, chuyện xảy ra mười ngày trước trên Tư Quá Nhai, ta không quên, ngươi cũng còn nhớ rõ. Diệp Tiểu Xuyên ta ân oán phân minh, ngày đó ta trộm giày của ngươi, nên bị phạt đến Tư Quá Nhai diện bích chịu khổ ba tháng, ta không có gì để nói, dù sao cũng là ta vi phạm môn quy. Nhưng mười ngày trước, ngươi vô cớ đánh ta trọng thương, hai vị đạo hữu Tử Vi phái đi cùng ngươi lúc ấy đều ở đây. Nếu ngươi đã nhớ rõ chuyện này, vậy thì dễ làm rồi, ngày mốt chúng ta sẽ tính sổ cả nợ mới lẫn nợ cũ."

Cố Phán Nhi như muốn nổi giận, Lục Trường Phong và Thường Tiểu Man tiến lên kéo nàng đi. Mấy người cũng không ăn cơm nữa, rời khỏi tiệm cơm. Luân Hồi Phong có rất nhiều tiệm cơm, đoán chừng họ sẽ đến tiệm cơm khác.

Cố Phán Nhi vừa đi, vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tiểu Xuyên bỗng biến mất không dấu vết. Hắn ngửa cổ uống một chén rượu mạnh, lè lưỡi nói: "Làm ta sợ muốn chết! Làm ta sợ muốn chết! Lúc nãy đối mặt với Cố Phán Nhi, ta có biểu hiện sợ hãi nào trên mặt không?"

Mọi người lắc đầu.

Diệp Tiểu Xuyên thấy may mắn nói: "May quá, may quá! Ta còn tưởng con cọp cái này nhìn ra, trái tim của ta muốn nhảy đến cổ họng rồi! Con cọp cái này quá lợi hại, ta căn bản không phải là đối thủ của nàng."

Bách Lý Diên suýt té xỉu.

Nàng nói: "Ngươi đã biết không phải là đối thủ của Phần Yên tiên tử, sao nãy giờ còn chọc giận nàng? Ngày mốt đối thủ của ngươi chính là nàng đấy!"

Diệp Tiểu Xuyên lẩm bẩm: "Ta đây là thua người không thua trận, dù sao ta cũng là nam nhi bảy thước, sao có thể khúm núm cúi đầu trước một nữ nhân?"

Chu Trường Thủy nói: "Lão đại, cái miệng tiện của ngươi sớm muộn sẽ hại chết ngươi! Đây là lúc mồm nhanh miệng nhanh sao? Cố Phán Nhi này đạo hạnh cao thâm, vượt xa Tôn Nghiêu, chỉ sợ không thua kém Vân Khất U sư muội, ngươi còn dám đắc tội với nàng?"

Tiểu Trì ở bên cạnh duỗi hai tay ra, ôm trọn con gà quay trong tay, cắn một miếng vào phao câu gà, trong miệng lẩm bẩm nói: "Sợ gì nàng chứ, Tiểu Xuyên ca ca vô địch thiên hạ, chờ lên lôi đài, xem Tiểu Xuyên ca ca đánh nằm bẹp nữ nhân đáng giận này như thế nào!"

Diệp Tiểu Xuyên vui mừng, cười nói: "Hay lắm Tiểu Trì muội muội, câu nói của muội rất có lý, ca ca thưởng cho muội mười con gà quay."

Mọi người ăn uống đến canh hai mới giải tán.

Bách Lý Diên cùng Tiểu Trì đi đến phòng khách Luân Hồi Phong, sau đó chia tay nhau. Bách Lý Diên thấy phòng mình có ánh nến, liền đẩy cửa đi vào.

Lưu Ba tiên tử trong bộ váy thanh lam, đang ngồi trên ghế đọc sách. Nàng không ngẩng đầu, nói: "Diên Nhi, đi đâu mà giờ này mới trở về?"

Bách Lý Diên nói: "Đệ tử của Túy tiền bối, Diệp Tiểu Xuyên kia đã lọt vào nhóm mười. Hắn và Tiểu Trì quan hệ khá tốt, nên tối nay chúng con cùng bày tiệc ăn mừng tại tiệm cơm. Tiểu Trì một hai kéo con đi cùng, nên về trễ một chút."

Lưu Ba tiên tử khẽ động dung, đặt sách xuống, đứng lên nói: "Con đi cùng Diệp Tiểu Xuyên?"

Bách Lý Diên gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Lưu Ba tiên tử nói: "Hai ngày này ở chung với Diệp Tiểu Xuyên, con cảm thấy hắn thế nào?"

Bách Lý Diên không nghi ngờ gì cả, thuận miệng nói: "Tên tiểu tử thối này toàn thân toát lên vẻ tà khí.Ở cùng với hắn là mấy đệ tử Thương Vân môn khác, cơ bản đều là đệ tử hoàn khố, đoán chừng không phải là chính nhân quân tử gì."

Lưu Ba tiên tử cứng người, hỏi tiếp: "Thật không có ưu điểm gì sao?"

Bách Lý Diên suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nói: "Không có. Hắn tham tiền háo sắc, tham sống sợ chết, nói hươu nói vượn, đúng rồi, hắn còn sĩ diện, mắt cao hơn đầu, ngoại hình không ưa nhìn mà còn tự cho là mình như Phan An. Hai ngày qua ở chung với hắn, ta thực sự không tìm ra được ưu điểm nào của hắn."

Lưu Ba tiên tử chán nản.

Ban đầu, nàng dự định tác hợp Diệp Tiểu Xuyên và đệ tử của mình. Vài ngày trước, nàng lo lắng nên triệu Bách Lý Diên đến Thương Vân, mục đích chính là để ra mắt.

Nhưng không ngờ, đệ tử của mình lại không có ấn tượng tốt về Diệp Tiểu Xuyên, quả thực là thất bại đến cực điểm.

Lưu Ba tiên tử cau mày nói: "Diên Nhi, con sao có thể nói vậy? Ta nhìn đứa nhỏ này cũng không tệ, được Túy lão chân truyền cho một thân đạo hạnh cao thâm, lại còn lọt vào nhóm mười người đứng đầu Thương Vân đấu pháp, là một thanh niên tài tuấn hiếm có."

Bách Lý Diên khẽ gật đầu, nói: "Đúng là đạo hạnh của tiểu tử này cũng không tệ. Hôm nay con xem hắn tỷ thí với Trần Mạt, nửa đầu trận còn ở thế hạ phong, nhưng nửa sau trận đã đại triển thần uy, dồn ép Trần Mạt không thể ngẩng đầu. Nhất là chiêu Thần Kiếm Bát Thức cuối cùng đã chấn nhiếp toàn trường, quả thực có chút bản lĩnh."

Lưu Ba tiên tử vui mừng trong lòng, nói: "Ta đã nói rồi, Diệp Tiểu Xuyên này cũng không tệ. Diên Nhi, con cũng không còn nhỏ nữa, vi sư thực sự coi trọng Diệp Tiểu Xuyên này. Nếu có thể, con hãy thân cận hơn với hắn một chút."

Bách Lý Diên ‘phốc’ một tiếng bật cười, nói: "Sư phụ, người không định gả con cho Diệp Tiểu Xuyên chứ?"

Lưu Ba tiên tử nói: "Vi sư tư tưởng cởi mở, ủng hộ người trẻ tuổi các con tự do yêu đương."

Bách Lý Diên lắc đầu cười nói: "Sư phụ, tuy con không còn phản cảm Diệp Tiểu Xuyên như lúc đầu, nhưng người cũng đừng vội vàng gả con cho hắn. Chuyện này còn lâu mới đến, chưa kể những thứ khác, tiểu tử kia mới mười lăm mười sáu tuổi, con hơn hắn nhiều tuổi như vậy. Ở phàm trần, con thậm chí có thể làm mẹ hắn."

Lưu Ba tiên tử đảo mắt đẹp, nói: "Các con đều là người tu đạo, tính toán tuổi tác làm gì? Hơn nữa, con và hắn có một mối duyên, ta thấy hai con rất hợp nhau. Có cơ hội, hai con hãy tự mình tìm hiểu nhau nhiều hơn."