Trên lôi đài, Đỗ Thuần vận dụng tiên kiếm Lam Linh uốn lượn như rắn trong tay, phát ra tiếng kêu vang như núi sập biển gầm, vang vọng bên tai.
Nhiều đệ tử trẻ tuổi có tu vi thấp trong số những người quan chiến lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, rõ ràng là bị linh lực của tiên kiếm Lam Linh nhiễu loạn.
Lam Linh kiếm này chính là hơn một ngàn năm trước, một vị tổ sư tiền bối của Chính Dương phái thuộc Thương Vân môn tình cờ thu được khi du lịch đất hoang, mặc dù so ra kém ba đại thần binh Luân Hồi, Vô Song, Trảm Trần của Thương Vân môn, nhưng cũng là một thanh Tiên gia chí bảo hiếm có.
Điều đặc biệt là tiên kiếm Lam Linh tuy thuộc pháp bảo hệ Thủy trong ngũ hành, nhưng lại khác biệt với ấn tượng của mọi người về pháp bảo hệ Thủy vốn ôn hòa nhu mì. Lam Linh kiếm không chỉ có thân kiếm kỳ dị khác thường mà cả dao động linh lực khi vận dụng cũng không phải pháp bảo hệ Thủy thông thường có thể so sánh.
Tiên kiếm Lam Linh một khi được vận dụng, khí thế vô cùng kinh người, như long quyền phong bạo bỗng nhiên nổi lên từ hải dương vô tận, cuốn lên những con sóng lật trời, bài sơn đảo hải, không gì sánh bằng.
Lúc này, trên lôi đài, ánh sáng trắng và ánh sáng xanh đan xen lẫn nhau, giăng ra khắp nơi nhưng dù phát lực thế nào, cả hai cũng không thể hoàn toàn áp chế đối phương. Trận đấu pháp kịch liệt giữa hai người khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Khiến mọi người bất ngờ nhất là, tất cả mọi người nhìn ra nếu Vân Khất U không rút kiếm, sẽ rất khó để đánh bại Đỗ Thuần.
Tuy nhiên, hai người trên lôi đài đã chiến đấu gần nửa canh giờ mà không ai có thể làm gì được đối phương.
Đây là đối thủ mạnh nhất mà Vân Khất U gặp phải từ vòng bốn đầu đến giờ.
Cùng lúc đó, không ít đệ tử đã xem qua bốn vòng thi đấu trước của Đỗ Thuần đều nhận ra chỉ sợ Đỗ Thuần đã giữ lại hơn một nửa thực lực trong các trận chiến trước đó, không hề bộc lộ toàn bộ sức mạnh mà vẫn tiến vào nhóm mười. Cho đến khi gặp Vân Khất U, Đỗ Thuần một thân tu vi đọa hạnh thâm hậu hàng chục năm mới dần dần triển lộ ra.
Song phương bắt đầu từ cận chiến, sau lại lập tức vận dụng thức thứ bảy Vạn Kiếm Thức trong Thần Kiếm Bát Thức để tấn công điên cuồng từ xa. Sau vài vòng tấn công dữ dội, hai người phát hiện Vạn Kiếm Thức đều không thể làm gì được đối phương, nên lại chuyển sang cận chiến. Bạch quang và lam quang đan xen, núi kêu biển gầm, khiến người ta hoa mắt, trợn mắt há hốc mồm.
Trận chiến này thậm chí còn đặc sắc gấp mười lần so với dự đoán của mọi người trước đây!
Mặc dù Vân Khất U nhất thời không thể bắt được Đỗ Thuần, nhưng lòng nàng không hề có bao nhiêu chập trùng, vẫn bình tĩnh như thường. Qua lần giao thủ vừa rồi, nàng đã đại khái thăm dò được tu vi của Đỗ Thuần, rất cao, chỉ sợ đã đạt đến tầng thứ bảy Xuất Khiếu trung kỳ của Âm Dương Càn Khôn Đạo. Với cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong của bản thân cũng chỉ cao hơn nàng một chút.
Lúc trước, tuy trận đấu pháp giữa hai người rất đặc sắc, nhưng thực ra cả hai đều giữ lại ba phần công, bảy phần thủ, chủ yếu là thăm dò tu vi thực sự của đối phương, nên khó có thể phân định thắng thua.
Giờ phút này, cả hai đã dần thăm dò rõ lai lịch của đối phương, nên động tác trong tay tất nhiên cũng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Khi Đỗ Thuần dẫn đầu vận dụng Càn Khôn Nhất Kiếm để phản công Vân Khất U, khóe miệng Vân Khất U khẽ nhếch lên, biết Đỗ Thuần sư tỷ rốt cuộc cũng không giữ được bình tĩnh.
Trận đấu pháp này, Vân Khất U rất rõ ràng, ai sử dụng Càn Khôn Nhất Kiếm trước, người đó sẽ thua cuộc. Khi nàng đang suy nghĩ xem có nên rút kiếm chống đỡ hay không, thì lại phát hiện một luồng kiếm khí thật nhỏ từ Đỗ Thuần lao nhanh tới. Nàng lập tức ổn định tâm thần, ý định rút kiếm cũng tạm thời bị gác lại.
Dưới đài bên ngoài đám người, Diệp Tiểu Xuyên đứng kiễng chân, hết sức chăm chú quan sát hai người tỷ thí trên lôi đài. Trong lòng hắn tính toán, chỉ sợ sau cùng lắm là một nén nhang nữa, Vân Khất U cũng sẽ rút kiếm. Không ngờ, vào lúc này, Đỗ Thuần lại ngang nhiên sử dụng một chiêu Càn Khôn Nhất Kiếm cường đại nhất.
Diệp Tiểu Xuyên có chút thất vọng, cười khổ nói: "Xong, xong, lần này xong rồi. Đối thủ có khả năng nhất khiến nữ cường đạo kia rút kiếm, giờ phút này cũng không giữ được bình tĩnh.”
Bách Lý Diên nghe vậy, quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Xuyên bên cạnh, hỏi: "Ngươi cho rằng Đỗ Thuần sẽ thất bại?"
Diệp Tiểu Xuyên gật đầu, nói: "Trận này không có gì lo lắng. Ta xem Đỗ sư tỷ này có tu vi Xuất Khiếu trung kỳ, không đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong của nữ cường đạo kia. Hai người có chênh lệch tu vi, thêm vào uy lực của Trảm Trần trong tay Vân sư tỷ không thể coi thường. Một khi rơi vào thế hạ phong, nàng chỉ cần rút Trảm Trần ra là có thể phản áp chế Đỗ sư tỷ. Cho nên, nữ cường đạo kia đã đứng ở thế bất bại ngay từ đầu. Theo ta thấy, nếu Đỗ Thuần có thể bức nữ cường đạo kia rút kiếm thì tốt. Nhìn từ tình huống vừa rồi, với tu vi của nàng phối hợp cùng uy lực mạnh mẽ của tiên kiếm Lam Linh trong tay, nàng rất có cơ hội buộc Trảm Trần ra khỏi vỏ. Đáng tiếc, Đỗ sư tỷ vẫn không vững vàng. Khi nàng dẫn đầu sử dụng Càn Khôn Nhất Kiếm trươvs, nàng đã thua hơn phân nửa."
Mọi người xung quanh đều đang chăm chú nhìn hai vị tiên tử xinh đẹp tỷ thí trên lôi đài, không ai chú ý đến lời nói của Diệp Tiểu Xuyên. Nhưng giữa lông mày Bách Lý Diên lại lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng liếc nhìn Diệp Tiểu Xuyên một lần nữa, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, dường như lại thêm kinh ngạc về Diệp Tiểu Xuyên thêm mấy phần.
Suy nghĩ của Bách Lý Diên và Diệp Tiểu Xuyên gần như giống nhau như đúc. Trong cuộc tỷ thí này, lúc Đỗ Thuần sử dụng Càn Khôn Nhất Kiếm trước, Bách Lý Diên đã đoán được Đỗ Thuần sẽ thua trong vòng một phút thời gian.
Nàng học đạo nhiều năm, tu vi không kém Vân Khất U là bao, nên tự nhiên có thể nhìn ra điểm này. Nhưng tiểu tử Diệp Tiểu Xuyên này lại có thể nhạy bén quan sát được điểm này, đúng thực khiến nàng vô cùng bất ngờ.
Đệ tử bình thường nhìn thấy Đỗ Thuần sử dụng Càn Khôn Nhất Kiếm mạnh mẽ đều reo hò cổ vũ, chỉ có những đệ tử tinh anh có đạo hạnh cao thâm và các vị trưởng lão đều lắc đầu cười khổ.
Trên lôi đài, Vân Khất U đối mặt với luồng kiếm khí nhỏ bé như tơ nhện phá vỡ tất cả kiếm ý của mình đang lao đến, khóe miệng khẽ nhếch lên. Trảm Trần thần kiếm bỗng nhiên mang theo cả vỏ đâm ngang một kiếm.
Lại là một chiêu Càn Khôn Nhất Kiếm giống hệt như Đỗ Thuần!
Hai luồng kiếm khí mỏng manh như sợi tóc va vào nhau ầm ầm, hai luồng năng lượng cường đại bùng nổ trong nháy mắt, khiến mặt đất rung chuyển, tiếng gầm dữ dội của năng lượng lan tỏa ra bốn phương tám hướng
Kết giới phòng ngự xung quanh lôi đài lập tức phát huy tác dụng, ngăn chặn hai luồng kiếm khí trong phạm vi lôi đài. Nhưng hai luồng năng lượng áp súc bỗng nhiên bùng nổ, uy lực vô cùng to lớn, trong nháy mắt khiến mặt của kết giới lôi đài xung quanh sôi động dữ dội, gần như có nguy cơ bị phá vỡ.
Dưới sự tàn phá của luồng khí này, gió lớn thổi ào ào. Đỗ Thuần lùi lại vài chục bước trong cơn cuồng phong, trong khi Vân Khất U chỉ lùi ba bước đã hoàn toàn ổn định thân hình.
Khi Đỗ Thuần còn đang lùi lại, Vân Khất U cả người cùng kiếm lao lên. Thân hình của nàng hòa quyện cùng kiếm khí màu trắng, gần như không thể nhìn thấy, chỉ có thể thấy ánh sáng trắng chói lóa như một con giao long trắng to lớn không ai bì nổi, lao về phía Đỗ Thuần sắc mặt hơi tái nhợt.
Vừa mới ổn định thân hình, Đỗ Thuần đã cảm thấy một luồng bạch quang đã xuất hiện trước mắt. Lúc này, chân nguyên linh lực trong kinh mạch của nàng đang cuộn trào dữ dội do cú va chạm cường đại vừa rồi trùng kích. Nàng vội vàng điều động chân nguyên, chỉ có thể cầm Lam Linh bằng tay dùng sức lực của bản thân chống đỡ.
Nhưng Vân Khất U không cho nàng bất kỳ cơ hội nào, liên tục tung ra đòn tấn công nhanh chóng, khiến Đỗ Thuần bị ép liên tục lùi lại.