Cự kiếm khí thế không ai sánh bằng lơ lửng giữa trời cao, tựa như một con Xích Diễm yêu thú khổng lồ đang từ từ thức tỉnh sau giấc ngủ say. Mỗi cử động của nó đều toát lên uy lực hủy thiên diệt địa, thu hút mọi ánh nhìn.
Ở phía dưới kia, Cố Phán Nhi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Diệp Tiểu Xuyên, khóe miệng của nàng cuối cùng cũng khẽ nở một nụ cười thản nhiên.
Nàng biết rất rõ, tất cả mọi người, bao gồm cả Diệp Tiểu Xuyên, đều hiểu rõ vòng kiếm phòng ngự màu xanh có thể chống đỡ vô số hỏa diễm khí kiếm, nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản được Cố Phán Nhi toàn lực thúc giục một kiếm kinh thiên này.
Cố Phán Nhi không nói lời nào, Phần Yên tiên kiếm trong tay chỉ một cái. Thanh Xích Diễm cự kiếm phát ra tiếng rít vang như sấm rền. Dưới sự chú ý của vạn người, thanh cự kiếm khó tin này lao thẳng về phía Diệp Tiểu Xuyên bé nhỏ như sâu kiến.
Gió, như ngừng thổi, thời gian, như cũng trở nên chậm lại. Trong tai của mọi người đều bị uy thế cường đại khi thôi động cự kiếm rung động thật sâu.
Diệp Tiểu Xuyên đối mặt trực tiếp với cự kiếm đánh tới, cảm nhận được uy áp hủy thiên diệt địa ập đến. Khi hắn tỉnh táo lại, thanh cự kiếm đã được Cố Phán Nhi thôi động đâm đến trước mặt hắn chỉ còn cách vài trượng.
Sắc mặt Diệp Tiểu Xuyên lại lần nữa biến hóa, hắn không còn đường lui, vận chuyển toàn bộ chân nguyên toàn thân rót vào thần kiếm Vô Phong, tạo ra vô số khí kiếm màu xanh đầy trời. Theo tiếng hét của hắn, khí kiếm hóa thành mưa kiếm màu xanh lao vù vù, ý đồ nửa đường cưỡng ép ngăn trở thế công của cự kiếm.
Cự kiếm dài mười trượng còn như thực chất, kiên cố không thể phá. Diệp Tiểu Xuyên thúc giục hơn hai ngàn khí kiếm màu xanh, nhưng về kích thước, chúng vẫn còn kém xa cự kiếm đang lao tới.
Khi những khí kiếm màu xanh va chạm vào thân cự kiếm, lại vỡ nát tan tành như trứng gà đập vào nham thạch. Nhưng, Xích Diễm cự kiếm dường như không hề bị ảnh hưởng gì lớn, vẫn lao tới với uy lực không giảm.
Oanh!
Nương theo một tiếng oanh minh chấn động lòng người nhất từ trước đến nay, Diệp Tiểu Xuyên khống chế mấy ngàn chuôi khí kiếm màu xanh đều bị Xích Diễm cự kiếm kia phá hủy triệt để.
Ngay tại lúc đám người giật mình hoảng sợ, Diệp Tiểu Xuyên ở chỗ hoàn toàn thế yếu, bỗng nhiên làm ra cử động điên cuồng càng thêm làm cho người khác không thể tưởng tượng.
Hắn không lùi bước, mà là cầm tiên kiếm trong tay hét lớn, lao cả người và kiếm về phía Xích Diễm cự kiếm vô cùng to lớn!
Đối mặt với con quái vật khổng lồ kia, thân thể Diệp Tiểu Xuyên nhỏ bé như sâu kiến, khiến người ta có cảm giác hít thở không thông.
Nhưng thiếu niên quật cường này cuối cùng vẫn không hề lùi bước. Hắn vẫn lao tới, đối mặt với cự kiếm Xích Diễm gần như không thể chiến thắng kia.
Trên trời dưới đất, hoàn toàn tĩnh mịch!
Đây là một cỗ dũng khí ra sao?
Là bọ ngựa đấu xe, kiến càng lay cây?
Hay là không lùi bước, thấy chết không sờn?
Cố Phán Nhi ở đối diện khống chế cự kiếm, sau khi thấy mình phá vỡ được vòng phòng ngự kiếm khí tưởng chừng như bền chắc không thể phá của Diệp Tiểu Xuyên, nàng mừng rỡ trong lòng. Nhưng là, ngay lập tức hình ảnh Diệp Tiểu Xuyên không hề sợ chết, lấy thân thể nhỏ bé của mình lao về phía cự kiếm khiến Cố Phán Nhi không khỏi bất ngờ.
Thân ảnh nhỏ bé gầy gò của Diệp Tiểu Xuyên trong khoảnh khắc ấy bỗng chốc trở nên cao lớn phi thường, tựa như một chiến thần viễn cổ.
Thế nhưng ảo giác cuối cùng này chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Diệp Tiểu Xuyên cầm trong tay tiên kiếm màu xanh chói mắt, trong nháy mắt đã đến trước mặt Xích Diễm cự kiếm, hắn hét lớn một tiếng: "Càn Khôn Nhất Kiếm!"
Một luồng kiếm khí bỗng dưng phóng ra, trong nháy mắt đã đâm vào thanh cự kiếm khổng lồ tưởng chừng như bất khả chiến bại. Cự kiếm phát ra tiếng ầm ầm, từng đợt hỏa diễm bùng lên dữ dội.
Rõ ràng, trước công kích Càn Khôn Nhất Kiếm của Diệp Tiểu Xuyên, bản thân cự kiếm cũng không thể chịu nổi.
Tuy nhiên, mọi người nhanh chóng nhận ra rằng cự kiếm cũng không chịu tổn hại quá lớn, chỉ bị bốc hơi một vài luồng hỏa diễm mà thôi.
Còn Diệp Tiểu Xuyên, giờ phút này đang cầm trong tay thần kiếm Vô Phong, mũi kiếm gắt gao đè vào phía trước cự kiếm Xích Diễm khổng lồ, tựa hồ như muốn lấy sức một mình ngăn chặn thanh kiếm tuyệt thế này!
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo một tiếng kêu thảm của Diệp Tiểu Xuyên. Mọi người nhìn thấy dưới thanh cự kiếm khổng lồ, Diệp Tiểu Xuyên như bị trọng thương, bay vút về phía sau. Trong lúc bay, hắn phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng là đã bị thương không nhẹ bởi cú đánh của cự kiếm Xích Diễm.
Tuy nhiên, Diệp Tiểu Xuyên vẫn không ngã xuống lôi đài. Hắn cố gắng ổn định thân hình giữa không trung, khóe miệng và vạt áo trước ngực nhuộm đỏ máu tươi, thân hình lảo đảo, cánh tay phải cầm kiếm run rẩy, ánh sáng xanh của thần kiếm Vô Phong cũng giảm đi đáng kể.
Lúc này, ai cũng nhìn ra được, Diệp Tiểu Xuyên đã nỏ mạnh hết đà, không còn khả năng chiến đấu.
Mọi người đều kinh hãi, nhưng ngay lập tức họ lại reo hò tán thưởng lòng dũng cảm và khí phách phi thường của Diệp Tiểu Xuyên dùng tay không đỡ lấy cự kiếm Xích Diễm.
Đây là thời đại sùng bái cường giả. Đối mặt với kiếm khí kinh thiên động địa của Cố Phán Nhi, phần lớn mọi người đều sẽ lựa chọn nhận thua. Tuy nhiên, Diệp Tiểu Xuyên không chỉ không chịu khuất phục, mà còn muốn dùng thân xác phàm trần chống lại uy lực vô song của cự kiếm này.
Phần dũng khí và khí phách này là điều mà phần lớn tu chân giả ở đây không thể nào có được.
Nhiều người sau khi hoảng hốt, bắt đầu lớn tiếng hô lên: "Nhận thua đi, ngươi không thể nào ngăn cản được Vạn Kiếm Quy Tông này!"
Giờ phút này, Diệp Tiểu Xuyên lơ lửng giữa không trung, chao đảo sắp đổ. Tai ù ù, mắt mờ mịt, thậm chí tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm xung quanh cũng không nghe được.
Hắn vội vàng chế ngự chân nguyên linh lực cuộn trào trong cơ thể như sóng lớn, thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội.
"Ta phải thua sao?"
Hắn tự hỏi bản thân, khóe miệng dần nở một nụ cười khổ.
"Cuối cùng ta vẫn không phải là đối thủ của con cọp cái kia."
Hắn lại khẽ thở dài trong lòng.
Bỗng nhiên, đúng lúc này, trong đầu vang lên giọng nói quen thuộc của Kiếm Thần Tư Đồ Phong tiền bối.
Tư Đồ Phong hỏi: "Ngươi muốn thắng?"
Diệp Tiểu Xuyên thầm nghĩ: "Nói nhảm, ai mà không muốn thắng?"
Tư Đồ Phong tiếp tục: "Vậy tại sao ngươi không sử dụng tuyệt chiêu của mình?"
Diệp Tiểu Xuyên do dự.
Tư Đồ Phong nói tiếp: "Ngươi thật là một người kỳ quái, à không, nói chính xác hơn là cỗ thân thể này của ngươi rất kỳ quái. Ta có thể rõ ràng cảm nhận được rằng trên người ngươi còn có một món tuyệt thế dị bảo khác uy lực không thua kém Vô Phong, vậy tại sao ngươi không sử dụng?"
Diệp Tiểu Xuyên sững sờ, thầm nói: "Tiền bối, người nói gì vậy? Dị bảo gì cơ?"
Tư Đồ Phong thản nhiên nói: "Ta không rõ ràng lắm, nhưng hồn phách của ngươi xác thực đã tiến hành nghi thức nhỏ máu nhận chủ với hai món Huyết Luyện pháp bảo. Ngoài Vô Phong kiếm, trên người ngươi hẳn còn có một món Huyết Luyện pháp bảo khác. Chính khí tức của món pháp bảo này đã tạm thời duy trì cho hồn phách ta không tiêu tan. Nó hẳn là một pháp khí đỉnh cấp của Quỷ Vu chi đạo, từng lưu truyền trong Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn nhiều năm trước."
Diệp Tiểu Xuyên tức giận: "Tiền bối, đừng nói nhảm! Ta đường đường là đệ tử tinh anh của chính đạo Thương Vân môn, làm sao có thể mang theo dị bảo của Quỷ đạo? Lão nhân gia ngài có cách nào giúp ta biến bại thành thắng không? Hiện tại ta chỉ quan tâm làm thế nào đánh bại con cọp cái kia."
Kiếm Thần Tư Đồ Phong thản nhiên nói: "Ta chỉ là một sợi tàn hồn, làm sao có thể giúp các ngươi đánh bại nàng được? Chính bản thân ngươi cũng biết rõ ràng cách đánh bại nàng, chỉ là ngươi đang do dự mà thôi."