TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Ma Đồng Tu

Chương 69: Tấm gương

Người ta thường nói: Cây không cần vỏ, chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ. Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.

Còn có người nói: Nước quá trong ắt không có cá, người càng tiện càng không có đối thủ.

Diệp Tiểu Xuyên mặt dày, không biết xấu hổ, cái khác không dám nói, nếu hiện tại Thương Vân môn đề cử ra người không cần mặt mũi nhất, thì chắc chắn không ai khác ngoài hắn.

Diệp Tiểu Xuyên chính là một tên đê tiện, xú nam nhân, tối hôm qua mang theo số tiền lớn mà cả đời chưa từng thấy, còn chưa kịp tiêu thì đã bị Vân Khất U trấn lột không còn một mống, bản thân còn mất đi mấy trăm lạng bạc ròng, tâm trạng tồi tệ đến cực điểm.

Huống chi lát nữa lại phải đấu với Tôn Nghiêu, hắn biết rõ đạo hạnh của mình và Tôn Nghiêu chênh lệch rất xa, mặc dù hôm qua Tôn Nghiêu bị Triệu Hổ tiêu hao rất nhiều chân nguyên linh lực, dường như còn bị thương, nhưng với đạo hạnh của mình lúc này mà gặp Tôn Nghiêu, đoán chừng mình sẽ thua nhiều hơn thắng.

Hắn phát huy tính nết không biết xấu hổ của mình, trước tiên chọc giận Tôn Nghiêu. Đợi lát nữa sau khi Tôn Nghiêu lên đài chắc chắn sẽ cấp hỏa công tâm, muốn đánh bẹp mình, không chừng mình có thể tìm ra sơ hở trong chiêu thức của Tôn Nghiêu và nắm lấy cơ hội.

Đối mặt với kẻ không cần mặt mũi như Diệp Tiểu Xuyên, Cố Phán Nhi và Tôn Nghiêu đều tức giận sôi lên. Lục Trường Phong và Thường Tiểu Man là đệ tử của Tử Vi phái, cũng nhìn nhau với vẻ khó hiểu. Họ thực sự không hiểu với tính cách như vậy làm thế nào Diệp Tiểu Xuyên lại có thể lọt vào Thương Vân môn. Làm sao mà trong nhiều năm qua cái miệng vô sỉ của hắn lại không bị người ta đập nát? Đây quả thực là một kỳ tích không nhỏ trong thế gian.

Nhìn thấy Cố Phán Nhi muốn động thủ, đám hồ bằng cẩu hữu Tiểu Trì, Dương Tuyền Dũng, Triệu Sĩ Lâm ở cách đó không xa vội vàng chạy tới.

Những đệ tử này tuy đạo hạnh không cao, nhưng lại không sợ trời sợ đất. Khi thấy Diệp Tiểu Xuyên thế đơn lực bạc, họ lập tức xông tới đứng bên cạnh Diệp Tiểu Xuyên.

Triệu Sĩ Lâm hét lên: "Làm gì vậy? Các ngươi muốn làm gì? Muốn động thủ sao?"

Nguyên Dương Chân tiếp lời nói: "Ai dám động thủ thì cứ thử xem!"

Những đệ tử đang quan sát trận đấu giữa Vân Khất U và Lý Vấn Đạo gần đó đều bị tình huống bất thường ở đây thu hút, nhao nhao quay đầu nhìn lại.

Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy các huynh đệ của mình đến, vẻ mặt đắc ý, nói: "Đừng tưởng các ngươi nhiều người, bản thiếu gia cũng có nhiều người."

Cố Phán Nhi dĩ nhiên không coi mấy tên Triệu Sĩ Lâm này ra gì, nhưng Tôn Nghiêu lại thấy không ít đệ tử đều nhìn về phía này. Hắn nhẹ nhàng kéo Cố Phán Nhi đang phẫn nộ lại, nói: “Sư muội, đừng để ý đến tên này, lát nữa trên lôi đài ta sẽ đích thân trừng trị hắn.”

Diệp Tiểu Xuyên khinh miệt hừ một tiếng, tức giận nói: "Tôn Nghiêu, ngươi đừng nói mạnh miệng, lát nữa chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, ta cam đoan đánh ngươi thành đầu heo!"

Tôn Nghiêu biết lúc này Thương Vân môn có không ít trưởng lão tiền bối ngoại phái, không nên đem ân oán cá nhân với Diệp Tiểu Xuyên làm to chuyện.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nói tiếp: "Được, vậy chúng ta gặp lại trên lôi đài."

Nói xong, hắn liền lôi kéo Cố Phán Nhi rời khỏi nơi này.

Diệp Tiểu Xuyên lại hừ một tiếng khinh miệt, lẩm bẩm với bọn người Triệu Sĩ Lâm: "Các ngươi nói gia hỏa này có đê tiện hay không, sáng sớm đến trêu chọc ta, đây là muốn ăn chửi mà."

Nguyên Dương Chân dựng ngón tay cái lên, nói: "Tiểu Xuyên, lúc nãy ngươi khẩu chiến với Tôn Nghiêu và Phán Nhi sư tỷ, quả thật là uy vũ bất phàm, chính là tấm gương của chúng ta!"

Dương Tuyền Dũng nói: "Không sai, là tấm gương của chúng ta, nhưng mà, đoán chừng lần này ngươi sẽ phải nằm xuống lôi đài rồi, tên hỗn đản Tôn Nghiêu này tâm nhãn nhỏ như lỗ kim, nhưng dù sao đạo hạnh cao cường, được Vân Hạc sư thúc chân truyền, lần này ngươi coi thường hắn và nữ thần của hắn là Phán Nhi sư tỷ, đợi lát nữa ngươi sẽ chết rất khó coi! Ta thấy mấy ca đây vẫn là chuẩn bị thêm cho ngươi chút Kim Sang Dược, Hoàn Hồn Đan, Tục Cốt Cao, không chừng còn có thể bảo vệ cái mạng nhỏ này của ngươi."

Diệp Tiểu Xuyên khẽ nói: "Ta mới không sợ hắn, đợi lát nữa xem ta thế nào trừng trị hắn."

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: "Chuẩn bị thêm một chút Hoàn Hồn Đan, Hồi Nguyên Đan, đây là xâu khí đồ tốt bảo mệnh. . . Này này, mấy người các ngươi chớ đi nha, nhớ phải nhiều chuẩn bị cho ta một chút!"

Cuộc tranh cãi nhỏ bên ngoài lôi đài rất nhanh qua đi, ánh mắt của mọi người và sự chú ý của họ đều tập trung vào nữ tử tuyệt mỹ trên lôi đài.

Trong trận đấu pháp này, cả Vân Khất U và Lý Vấn Đạo đều là cao thủ tầng thứ bảy Xuất Khiếu cảnh của Âm Dương Càn Khôn Đạo, nên việc ai thắng ai thua vẫn còn chưa thể nói trước. Mặc dù hầu hết mọi người đều suy đoán rằng Vân Khất U, một trong Lục tiên tử, lại có Trảm Trần, một trong cửu thiên thần binh, nên khả năng chiến thắng của nàng sẽ chiếm khoảng bảy phần mười.

Tuy nhiên, Lý Vấn Đạo lại có lợi thế là tu đạo lâu hơn Vân Khất U mười năm, đạo pháp thâm hậu, căn cơ vững chắc. Trong tay hắn còn có thần kiếm Cửu Dương, một thần binh truyền thừa mấy ngàn năm của Chính Dương phong, uy lực không thể coi thường.

Chính vì vậy, số lượng đệ tử đến xem trận đấu của Vân Khất U lần này còn nhiều hơn trận đấu với Tiêu Ô hôm trước. Chí ít có bảy phần đệ tử trên quảng trường, lúc này đều vây quanh lôi đài Khôn vị ở phía bắc. Thậm chí còn có rất nhiều trưởng lão cũng có mặt trong đám người xem.

Trong số đó có Tĩnh Thủy sư thái, ân sư của Vân Khất U, và Lý Phi Vũ, trưởng lão thủ tọa của Chính Dương phong, cha của Lý Vấn Đạo.

Trên lôi đài, Lý Vấn Đạo phong độ nhẹ nhàng, mặt lộ vẻ mỉm cười, tựa hồ đối với trận đấu kinh thiên động địa sắp diễn ra cũng không có chút nào lo lắng hay sầu lo.

So với Lý Vấn Đạo ung dung không vội, Vân Khất U vẫn như ngày xưa, thanh lãnh cao ngạo. Bộ y phục trắng tuyết bay phất phơ trong gió mạnh trên đỉnh núi, giống như một đóa băng liên nở rộ trên không trung Tuyết Vực.

Theo sau khi trưởng lão trọng tài hộ một tiếng "bắt đầu", Lý Vấn Đạo khẽ ôm quyền, nói với Vân Khất U ở đối diện: "Tại hạ Lý Vấn Đạo Chính Dương phong, ngưỡng mộ đại danh của Vân sư muội đã lâu, mong Vân sư muội thủ hạ lưu tình."

Vân Khất U khẽ thở dài, xem như đáp lễ, trong miệng thản nhiên nói: "Vân Khất U, mời Lý sư huynh chỉ giáo."

Vân Khất U nhập môn hơi trễ, xét về bối phận có thể nói là sư muội của Lý Vấn Đạo, dựa theo quy củ tỷ thí đệ tử của Thương Vân môn, bình thường đều là sư đệ hoặc là sư muội có bối phận nhỏ hơn xuất chiêu trước, để tránh bị người lên án lấy lớn hiếp nhỏ.

Sau khi Vân Khất U đối lễ xong, ánh sáng màu trắng giống như con giao long, hào quang chói lòa xé tan Thương Khung, đâm về phía Lý Vấn Đạo.

Lý Vấn Đạo nhẹ nhàng điểm chân trên phiến đá của sàn đấu, thân thể uyển chuyển như liễu, nhẹ nhàng lùi lại hơn trượng.

Cùng lúc đó, trên sàn đấu vang lên một tiếng như tiếng rồng gầm, chướng mắt hỏa diễm đỏ từ cánh tay Lý Vấn Đạo bốc lên, như hỏa diễm ác long bị phong ấn ngàn năm vạn năm, sau khi giải trừ phong ấn, phát ra tiếng gào thét diệt thế.

Mọi người tập trung nhìn vào, thấy Lý Vấn Đạo giữa không trung giờ phút này đã rút ra thanh thần kiếm Cửu Dương, toàn bộ thân kiếm hoàn toàn bị ánh sáng màu đỏ kỳ lạ bao phủ lấy, dùng mắt thường cơ hồ không thể nhìn rõ ràng hình dáng thanh kiếm kia.

Ánh sáng màu đỏ kỳ lạ bốc lên từ cánh tay, trong chốc lát đã bao phủ lấy thân thể Lý Vấn Đạo, một cỗ sóng nhiệt khổng lồ, như sóng biển đánh ập, hướng bốn phương tám hướng quét ngang mà đi. Pháp trận phòng ngự kết giới được bố trí xung quanh sàn đấu, lập tức lật lên lớp lớp màn nước, khống chế cỗ sóng khí đó trên sàn đấu, để tránh thương tổn đến những đệ tử trẻ tuổi có tu vi không đủ trong đám người xem trận đấu xung quanh sàn đấu.