Lúc này, Lý Hạo không quan tâm tới mấy thứ đó, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Thành công!
Hai tầng điệp kình!
Tuy chỉ mới bắt đầu, nhất định không bằng Lưu Long, có đều chỉ qua một đêm, có thể luyện được hai tầng điệp kình. . . Lý Hạo tưởng tượng, có lẽ qua tầm vài ngày, mình có thể luyện thành chín tầng!
Khi đó, hắn vẫn đang ở Trảm Thập cảnh, nhưng biết đâu bộc phát bất ngờ, cũng có thể đánh chết Phá Bách.
"Cuối cùng cũng thành công rồi!"
Lần đầu tiên thành công, có nghĩa là những lần sau sẽ đơn giản hơn, Lý Hạo lại thử mấy lần, mỗi lần đều có thể thành công, chỉ là đến tầng điệp kình thứ ba, lại khôi phục như cũ, thực sự khó khăn, khoảng cách thời gian rất dài.
"Ngày 17 rồi."
Lý Hạo kéo bức màn ra, nhìn ra ngoài, hôm nay, thời tiết thay đổi rất rõ ràng.
Ngày hè nóng bức, nhưng lại truyền đến trận trận gió mát.
Bầu trời, giống như cũng bắt đầu hội tụ mây đen.
"Ngày mai có thể trời sẽ mưa."
Hắn biết rõ Hồng Ảnh giết người, mục tiêu kế tiếp chính là hắn, chỉ mới qua có mấy ngày, nhưng mấy ngày nay, Lý Hạo cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua.
Hắn tiến vào Trảm Thập cảnh, gia nhập tiểu đội Liệp Ma, đã tìm được phương pháp vận dụng Ngọc Kiếm cùng Thạch Đao, đã học được 《 Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật 》 cùng 《 Cửu Đoán Kình 》.
Những thứ này, người bình thường cả đời cũng không được trải nghiệm.
"Cuối cùng cũng sắp đến rồi!"
Lý Hạo lúc này, lại mong rằng Hồng Ảnh đến nhanh một chút.
Dù biết sức lực của hắn rất yếu, nhưng dùng thời gian dài để chờ chết, thực sự rất áp lực.
Nhẹ nhàng sờ vào Ngọc Kiếm trên ngực.
Đã đến lúc này, nhưng Lý Hạo vẫn chưa biết cách vận dụng thanh kiếm này, hơn nữa quá nhỏ rồi, có thể nhờ vào thanh kiếm này để giết người sao?
Cái này có khác gì là dùng cây tăm để đâm người đâu?
"Thanh kiếm này, đối phó với Hồng Ảnh vẫn còn có tác dụng, mỗi lần đều có phản ứng bất thường. . . Thế nhưng. . . Ta cũng không thể dùng hai ngón tay cầm lấy ngọc kiếm để giết Hồng Ảnh a?"
Đây chính là việc khiến cho Lý Hạo đau đầu.
Không thuận tay chút nào!
Ai lại có thể quen với việc cầm cây tăm để đâm người?
Hồng Ảnh là mối đe doạ rất lớn đối với Lý Hạo, bởi vì mọi người không nhìn thấy, không cẩn thận, Hồng Ảnh có thể đến gần, thiêu cháy Lý Hạo, những người khác chẳng kịp đến để cứu viện, Lý Hạo cần phải tự mình giải quyết vấn đề này rồi. . .
Nên làm gì bây giờ?
Lý Hạo tháo dây chuyền xuống, cầm lấy Ngọc Kiếm như giá chữ thập, dùng hai ngón tay nắm lấy chuôi kiếm, đâm về phía trước!
Không được tự nhiên!
"Bỏ đi, không tự nhiên thì không tự nhiên vậy, chắc sẽ có tác dụng lớn, tuy sử dụng có chút không thoải mái, nhưng cũng có thể dùng. . . Có thể sử dụng là được."
Lý Hạo lại đeo Ngọc kiếm lên, thực nghiệm tư thế sử dụng kiếm. . . lại cảm thấy chẳng đâu ra đâu.
Cầm lấy dây chuyền, chụm hai ngón lại, đâm thẳng về phía trước, thế là được.
Chỉ là điệp kình hơi khó sử dụng, để sử dụng điệp kình bằng hai đầu ngón tay, Lý Hạo vẫn chưa học được bước này.
"Đối với Hồng Ảnh, có lẽ điệp kình hay không điệp kình, đều giống nhau cả."
Lý Hạo không suy nghĩ thêm, cứ vậy đi.
Trước mắt đây là, cực hạn hắn có thể làm được, nên chuẩn bị, nên cầu viện, nên cầu cứu thủ đoạn tấn cấp của lão sư, hắn đều làm rồi, so với việc đơn thân độc mã trước kia, thì giờ đã mạnh lên gấp trăm lần rồi!
Nếu bản thân không thể vượt qua của ải này, thì thôi vậy.
Vừa định đi rửa mặt, đúng vào lúc này, ở trong phòng, bỗng nhiên truyền đến tiếng động, cách đó không xa, Hắc Báo đột nhiên dùng móng vồ đến chỗ bàn trà vỡ vụng. . .
Sau một khắc, một tiếng chó sủa thê lương truyền đến.
"Ô!"
Hắc Báo nhìn hai bàn tay sưng tấy của mình, nhìn Lý Hạo đầy thống khổ, chuyện gì đã xảy ra?
Thân là chó thì làm sao đập bể được bàn trà?
Lý Hạo bó tay rồi!
Hấp thu một ít năng lượng kiếm, kiếm năng vận chuyển vào cánh tay, sau một khắc, kế tiếp là các đầu ngón tay, Lý Hạo dùng ngón tay truyền cho Hắc Báo, kiếm năng có thể đi vào trong cơ thể của Hắc Báo.
Bàn tay sưng tấy của cẩu tử, dường như dễ chịu lên nhiều.
Hắc Báo một mặt buồn bực, nhìn Lý Hạo, giống như đang cầu xin chỉ điểm, cả đêm nó cũng hấp thụ rất nhiều kiếm năng của Lý Hạo tràn ra, cũng đang học Lý Hạo luyện Cửu Đoán Kình.
Nhưng không có tác dụng.
"Người và chó khác nhau, ta thật sự không biết dạy ngươi làm sao, kình lực hội tụ cánh tay. . . Chính là hai chân của ngươi, còn làm sao để hội tụ, ta đâu phải là chó, không có cách nào nói cho ngươi hiểu."
Lý Hạo bất lực nói: "Ngươi tự nghĩ biện pháp đi! Còn nữa. . . Hắc Báo, bắt đầu từ ngày mai, ngươi đi cùng ta thấy thế nào? Đối phó với chuyện đó. . . Ngươi có thể làm được không?"
Hắc Báo nghe xong lời này, có chút sợ hãi.
Lý Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Không cần đi theo ta, đi theo Lưu Long, cái người to xác lần trước, ta sợ y nhìn không thấy, cũng không thể cảm nhận được, cho nên người thấy được phương hướng kêu lên vài tiếng là được! Nhắc nhở cho y, chỉ đường, chỉ cho y biết thứ đó ở đâu. . . Ngươi thấy thế nào?"
Hắc Báo nghĩ nghĩ, vẫn còn chút sợ hãi.
Lý Hạo lại nói: "Tùy ngươi vậy, không bắt buộc, bất quá là ngày mai, ta mà chết đi, vậy thì ngươi chỉ có thể tiếp tục lang thang thôi!"
Hắc Báo nghe xong lời này, lập tức lo lắng.
Phải chết?
Vậy nó biết phải làm sao?
"Gâu gâu gâu!"
"Đồng ý rồi?"
"Gâu!"
Lý Hạo nở nụ cười!
Như vậy cũng tốt.
Ta cũng không cưỡng ép ngươi làm việc này, là ngươi tự nguyện, ta là người sống dân chủ, nếu người cự tuyệt, dù ngươi chỉ là một con chó, ta cũng không bắt buộc.
"Vậy được, hôm nay cùng ta đi đến Tuần Kiểm Ti, giới thiệu ngươi cho đội trưởng quen biết. . . Biểu hiện kiềm chế một tí, đừng quá thông minh, giống như những chú chó bình thường là được, nhưng mà có thể nhìn được những thứ kia, thấy được thì kêu lên, cái này là khả năng của hắc cẩu, dù sao đội trưởng cũng không biết rõ ngươi bản lãnh gì."
Hắc Báo ánh mắt có chút xem thường, Lý Hạo vỗ vỗ vào đầu nó, đập cho Hắc Báo có chút chóng mặt, cái này là trấn áp chú chó hiểu tính người này.
. . .
Tuần Kiểm Ti.
Đội Chấp Pháp.
Tầng hầm.
Khi Lưu Long nhìn thấy Hắc Báo, cực kỳ nghi hoặc.
Cho tới khi Lý Hạo nói, Hắc Báo có thể nhìn thấy vật kia, Lưu Long vô cùng bất ngờ mà nhìn Hắc Báo, với vẻ mặt kinh ngạc.
Chó có thể nhìn thấy?
"Cậu chắc chứ, chó có thể nhìn thấy sự tồn tại của cấp bậc tinh thần?"
Lời này, lại mang ý nghĩa khác.
Nghe như là bản thân bị chửi vậy!
Bởi vì bản thân cũng có thể nhìn thấy.
Lý Hạo bình tĩnh, gật gật đầu: "Đúng vậy, có thể nhìn thấy, bởi vì mỗi lần em cảm thấy kỳ hoặc, Hắc Báo đều nhìn về một hướng, nhỏ giọng kêu lên."
Nói xong, lại nói: "Hắc Báo có thể nghe hiểu tiếng người, rất thông minh, lão đại, ngài dẫn nó theo, cũng có thể thả lỏng một ít, Hắc Báo sẽ không gây thêm phiền phức cho ngài đâu, chỉ khi nào thứ kia xuất hiện, Hắc Báo mới nhắc nhở, mà thứ kia, cũng sẽ không để ý một con chó đâu."
Lưu Long gật gật đầu, mặc dù cảm thấy nghi ngờ, Nhưng Lý Hạo đã nói như vậy, có lẽ con chó này thực sự có bản lĩnh.
"Ừ, vậy được, tôi sẽ dẫn nó về, làm quen với nó, đừng sủa bậy đánh rắn động cỏ là được rồi."
"Sẽ không đâu, yên tâm đi."