Dưới tầng hầm.
Lý Hạo thở 1 hơi, nhìn qua những người khác, có chút nôn nóng, hơi bất an: "Bọn họ dẫn Lão đại đi, muộn vậy vẫn chưa ra tay... Rốt cuộc định đợi đến khi nào?"
Hắn cho rằng Lưu Long rời đi, những người này nên động thủ.
Nhưng không!
Vẫn đang chờ!
Đêm mưa đến, Hồng Ảnh kia ra tay, còn cần điều kiện gì sao?
Nếu không tới, hắn đã tính rồi!
Cùng lắm thì liều 1 phen!
Hợp lại nếu thắng thì quá tốt, còn không thà liều chết cũng tốt hơn là chờ đợi như vậy.
Cạnh đó, Liễu Diễm khẽ cười 1 tiếng, kèm vẻ trêu chọc, nói: "Cậu cứ vội vã muốn tìm cái chết như vậy à?"
"Chị, nói không chừng có thể giết được đối phương thì sao?"
Lý Hạo cũng cười, cảm giác nôn nóng giảm đôi chút.
"Vậy thì chờ đi!"
Lý Hạo nói tiếp: "Vậy không bằng chúng ta chủ động ra ngoài, đến địa điểm, nếu như bọn chúng vẫn đang chờ... Có thể xem như, thời gian chưa tới! Giờ chúng ta có đi, chưa chắc bọn họ sẽ ra tay!"
Một phương Hồng Ảnh, vẫn cần thời gian.
Chết ở nơi này, không phải kết quả Lý Hạo muốn thấy.
"Đợi Lão đại sắp xếp!"
Liễu Diễm bình thường không phải quá nghe lời Lưu Long, nhưng lúc này, lại giống như cực kỳ tín nhiệm, Lưu Long trước khi đi không cho họ rời khỏi đây, Liễu Diễm không đề cập tới việc rời đi nữa, dù Lý Hạo có nói như vậy, cô ấy vẫn kiên trì ở lại.
...
Bên ngoài Tuần Kiểm Ti.
Lưu Long dẫn theo người, tuần tra 1 vòng, để người ở lại giải quyết vụ án, còn y quay về.
Lần này chưa trở về tầng hầm ngay.
Nước mưa càng lúc càng lớn, trong đêm tối, sấm chớp bắt đầu nổi lên, tiếng sấm vâng lên, bên cạnh, trên bộ lông Hắc Báo, nước mưa chảy làm trơn bóng bộ lông, tiếp tục nhỏ xuống, không cho Hắc Báo kịp rũ lông (hành động của chó làm khô lông).
Rất bị động!
Lưu Long biết, bản thân y lúc này, hình như rất bị động, liên tục bị giắt mũi.
Áp lực đến từ Ngân Thành, áp lực đến từ những kẻ không biết kiêng nể.
Nhưng, trong mắt Lưu Long cũng không có quá nhiều căng thẳng hay bất an.
Chỉ có sự tỉnh táo và lạnh lùng.
Vừa xuống xe, còn chưa kịp uống miếng nước, rất nhanh, từ đại sảnh của Tuần Kiểm Ti có người đội mưa lao tới, khẩn trương nói: "Đội trưởng, phía Bắc ngoại ô lại xảy ra vụ phóng hỏa, nhiều người bị kẹt trong tòa nhà, đội cứu hỏa đã có mặt, nhưng bọn họ cần Đội Chấp Pháp viện trợ..."
Lại tới!
Cứ như vậy, lần lượt dẫn Lưu Long đi, lần lượt đùa bỡn y, uy hiếp y, tốt nhất y đừng quay lại, quay lại... là để đợi vụ án tiếp theo xảy ra!
"Tuần Kiểm Ti..."
Lưu Long líu ríu 1 tiếng.
Lần này nếu như không có cách giải quyết, sự uy nghiêm của Tuần Kiểm Ti hoàn toàn chẳng còn gì.
Liên quan đến Tuần Dạ Nhân, chỉ sợ đều là mặt tối.
Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
"Đi theo ta!"
Lưu Long quát 1 tiếng, đội mưa đi về phía trước, mang theo người của Đội Chấp Pháp, nhanh chóng lái xe dời đi.
Tiếp tục!
Ở Ngân Thành này, dù sao các ngươi cũng là người từ bên ngoài đến, dù có chút sắp đặt, nhưng có thể am hiểu hơn Lưu Long ta sao?
"Ta đã xác định được vị trí của bọn ngươi rồi!"
Lên xe, Lưu Long sờ lên đầu Hắc Báo, lộ nụ cười nhạt.
Mà Hắc Báo, cái mũi hơi co lại, chiếc xe phóng đi trong cơn mưa, vòng vèo qua mọi đường to hay ngõ nhỏ trong Ngân Thành này.
Tốc độ không nhanh, có lẽ mưa to hơn rồi, mấy lần xe bị chết máy.
Mỗi lần chết máy, tính khí Lưu Long lại thay đổi, nóng nảy hơn.
Xuống xe, hút thuốc, khẽ gầm lên, quát nhân viên, đáng sợ tới mức người của Đội Chấp Pháp cũng không dám mở miệng.
Về phần đội trưởng, trời mưa còn mang theo con chó... Quỷ mới biết đội trưởng nghĩ cái quái gì.
Chiếc xe phóng thẳng đến nhà thờ gần đó, lại bị chết máy lần nữa, Lưu Long xuống xe, thẳng chân đá nó, khẽ gầm kên: "Chết tiệt, sao không đổi xe? Tại sao? Mưa một chút thì nằm sấp ổ, không phải lần đầu tiên, phế vật, một đám phế vật! Những tên khốn khiếp ở trên, không thấy Đội Chấp Pháp đang rơi vào hoàn cảnh khốn khổ sao? Cấp phát tiền càng ngày càng ít, mọi thứ đều là phế vật! Các ngươi cũng thế!"
Y nổi giận gầm lên 1 tiếng, cùng với tiếng sấm sét, như hộ pháp phẫn nộ, rít gào nói: "Chạy bộ đi! Cái xe rởm này, để ngày mai ta đập nát!"
Dứt lời, Lưu Long dẫn theo nhóm người, đội mưa chạy nhanh về phía hiện trường, còn cách rất xa, nhưng tốc độ y chạy cũng cực nhanh.
Trong bóng tối, Hắc Báo bên cạnh y cũng biến mất.
Trong đêm mưa, cũng không ai để ý 1 con chó.
Phía trước, Lưu Long nhanh chóng chạy, dẫn theo 20 người Đội Chấp Pháp, chạy nhanh thẳng về phía trước, nước mưa dội lên mặt y, nhưng không thể che đi sự phẫn nộ hừng hực trong mắt y!
Ở gần đó!
Hắc Báo có thể thấy thứ đồ chơi kia, chẳng những có thể nhìn thấy, nó là 1 con chó, 1 con chó không cần phải huấn luyện, 1 con chó sớm đã thành tinh.
"Các ngươi... hãy đợi đấy!"
Trong đêm mưa, Lưu Long lấy ra bộ đàm, vừa chạy nhanh, vừa bấm số, khó chịu khẽ gầm lên: "Mọi người ra khỏi thành! Ra rồi, nội thành mới yên tĩnh, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ mọi người!"
"Tốt!"
Bộ đàm lập tức tắt, đó là tiếng Liễu Diễm.
...
Dưới tầng hầm.
Liễu Diễm tắt bộ đàm, trang bị đầy đủ, khẽ quát lên: "Ra khỏi thành!"
Ngay lúc này!
Lý Hạo không biết nguyên nhân gì, bỗng nhiên lại quyết định ra khỏi thành, nhưng hắn không nói gì thêm, nhanh chóng theo Liễu Diễm, mấy người khác, bao gồm Vân Dao cũng cầm lấy hòm thuốc của mình, không nói thêm lời nào, cùng nhau theo Liễu Diễm.
...
Bên ngoài nhà thờ.
Lưu Long vừa truyền tin xong, phút chốc 1 quỷ ảnh hiện ra, bên cạnh lơ lửng 1 Hồng Ảnh.
Nơi hẻo lánh, Hắc Báo không quan tâm nước mưa rơi ướt lông, lặng lẽ nhìn.
Chỉ trong nháy mắt, Hắc Báo như con chó hoang, cụp đuôi chạy mất trong làn nước mưa, nó vốn chính là chó hoang, không cần ra oai, chó hoang sẽ chạy như vậy!"
"Ử ử ẳng ẳng..."
Vừa chạy, vừa phát ra âm thanh thảm thiết, Hắc Báo cảm thấy, bản thân nó phải lập công rồi, nói không chừng cái gã cao to mới quen này, sẽ truyền cho nó nhiều võ công hơn, còn mạnh hơn Lý Hạo, mà Lý Hạo sẽ không dạy chó luyện võ!