Mà Viên Thạc đâu thèm để ý bọn họ nghĩ thế nào, lúc này, cường giả sấm sét kia muốn chạy trốn, Viên Thạc cất tiếng vang lên: "Hoàng Vân, ngăn tên đó lại, nếu không... ta liền làm thịt luôn cả ngươi!"
Ầm!
Vòi rồng bùng nổ!
Hoàng Vân lúc này kinh hồn khiếp vía, thắng sao?
Thanh đao của Viên Thạc chém chét Đoạn Thiên thần sư!
Trời ạ, Ngân Thành... không, Ngân Nguyệt hành tỉnh thời thế thay đổi rồi, một cường giả siêu năng vượt trên cấp độ Nhật Diệu phải chết ở nơi này, mà người giết lại là một vị võ sư!
"Nổi gió!"
Một tiếng gầm lên, cuồng phong lẫn mưa bão cùng sấm sét điên cuồng nổi lên.
Viên Thạc muốn tới giết người!
Y nhất định phải ngăn lại người này!
Mà vị cường giả sấm sét kia, lần này đã hiện nguyên hình, cư nhiên lại là một nam tử trẻ tuổi, lúc này, sắc mặt có chút nhợt nhạt, thấp giọng gầm gừ: "Hoàng Vân, ngươi dám cản ta! Ngươi mà cản ta, Hồng Nguyệt cũng sẽ không bỏ qua cho Tuần Dạ Nhân! Tuần Dạ Nhân so với 3 đại tổ chức, chênh lệch rõ ràng, ngươi muốn Hồng Nguyệt và các ngươi toàn bộ khai chiến sao?"
Hoàng Vân đột nhiên cười lớn: "Tiểu tử, 3 tổ chức thì mạnh, Tuần Dạ Nhân thì yếu, nhưng... 3 đại tổ chức dám đến, vậy thì đừng nghĩ đến còn mạng quay về! Cũng không lỗ mãng như các người, nếu thật sự dám đến... ngươi nghĩ bọn ta ăn chay sao?"
Lỗ mãng... thật là đánh không lại.
Đây là sự thật, không thể phản bác.
Thật là đã đến thời điểm then chốt, 3 đại tổ chức dám tấn công Đại Thành sao?
Không đáng ngại, cùng nhau chết hết đi!
Hai bên kìm hãm lẫn nhau thôi mà!
"Hỗn đản... thả ta đi... Hoàng Vân, thả ta đi, Hồng Nguyệt sẽ cung cấp cho các ngươi 3 nghìn.... không, 1 vạn phương Thần Bí Năng!"
Hoàng Vân vốn động tâm, nhưng vẫn tiếp tục không nói lời nào, điên cuồng bắn phá!
Đừng làm ồn!
Đằng sau tên kia đã tới rồi, Viên Thạc!
Tên hung ác này 20 năm trước, hôm nay lại cư nhiên bước vào Đấu Thiên... không, có lẽ đã vượt qua Đấu Thiên rồi, hắn chỉ nghĩ qua cũng cảm thấy đáng sợ.
Ta cũng không dám thả ngươi đi!
Nếu không, tên kia thật sẽ giết ta.
Tuần Dạ Nhân những năm này hợp tác với lão, chịu cực không ít, đối phương trước vẫn còn dưới Phá Bách, giờ đã là Đấu Thiên, thậm chí vượt qua... Hoàng Vân cũng không dám chọc vào vị lão đại ngày trước!
Chính ngay lúc này, Viên Thạc chạy tới!
Giống như Ma Thần!
Một đao chém ra không trung, huyết quang chiếu rọi vào hư không, một đao chém ra, phá huỷ lôi ảnh!
Nam tử sấm sét bạo rống một tiếng: "Viên Thạc! Thả ta ra, nếu giết ta, ngươi nhất định sẽ chết, cha ta chính là..."
"Ánh Hồng Nguyệt sao?"
Viên Thạc lạnh lùng cười một cái: "Tiểu tử, ngươi còn non lắm! Cha ngươi, thủ lĩnh của Hồng Nguyệt, ta quen biết! 20 năm trước, gã cũng là võ sư Phá Bách, từng bị ta đánh một quyền mà phải quỳ gối cầu xin! Những năm nay, lão tử chính là tránh mặt gã, nếu không đã sớm rời khỏi Ngân Nguyệt hành tỉnh rồi! Hai người bọn ta, có thù mối thù sâu nặng! Ngươi chỉ cần nhìn qua thì liền biết là khắc ra từ một khuôn với cái tên cẩu tạp chủng đó, không ngờ con của gã lại tự mình tìm tới!"
Hoàng Vân mặt biến sắc!
Con của Ánh Hồng Nguyệt?
Mà Viên Thạc, vung đao lần nữa, chém cho đầu đối phương nứt ra, trên mặt mang theo ý cười: "Ngu ngốc! Cha ngươi một lòng muốn giết ta, theo dõi ta mấy chục năm nay, ta không phải vẫn chưa chết sao? Giết ta... Ngươi có thể à? Diệt được Tuần Dạ Nhân trước rồi hãy nói!"
"..."
Hoàng Vân nín lặng.
Lời này nói ra... mối thù hận của họ lúc trước, mặc dù có thù, nhưng chỉ là thù hận cũ năm đó, khá lắm, ông... ông bây giờ đã giết được con trai của gã, lão thế này không phải là kết thúc được mối thù rồi sao?
Viên Thạc đầu không ngoảnh lại, giống như chim bay lần nữa nhảy lên không trung, thanh âm từ xa truyền tới: "Tất cả chiến lợi phẩm, đều là của ta! Ta đi xem học sinh của mình, tất cả mọi thứ, toàn bộ tặng cho cổ viện Viên gia, trừ phi... Hoàng Vân ngươi cũng muốn nhận một đao của ta!"
Hoàng Vân mặt biến sắc.
Không nói lời nào.
Lão ta thật đáng sợ!
Mãnh liệt đến mức độ này, quá khủng khiếp rồi.
Y nhịn không được mà hỏi: "Ông... rốt cuộc là cảnh giới gì?"
Đấu Thiên sao?
Đấu Thiên có thể giết được Đoạn Thiên thần sư sao?
Vừa mới giết được con của Ánh Hồng Nguyệt, giết người như thái rau, đây thật quá đáng sợ rồi.
"Đấu Thiên đỉnh phong mà thôi!"
Lời Viên Thạc nói, truyền đến từ xa, nhưng lại rúng động mọi người.
Đấu Thiên đỉnh phong!
...
Liền sau đó, Viên Thạc quay lại phía nhà kho, nó đã bị phá hoại.
Lão nhìn thấy Lý Hạo không ngừng thổ huyết, một phát bắt lấy hắn, nháy mắt lao vào trong bóng tối bỏ chạy, sắc mặt đỏ ửng, sau một khắc, phun ra ngụm máu tươi, lập tức bị lão làm bốc hơi.
"Lão tử cũng gánh không được rồi... em lúc này, làm sao lại xảy ra vấn đề..."
Lão cảm nhận được thanh kiếm của Lý Hạo đang truyền đi năng lượng, lúc này, lão không còn đủ sức cầm đi được, bản thân chỉ có thể hưởng chút năng lượng, hồi phục lục phũ ngũ tạng bị phá hoại.
Lão nghĩ, màn kịch lần này, chơi lớn quá rồi!
Gì mà Đấu Thiên đỉnh phong... lão còn chưa thể tới mức đó.
Chẳng qua cũng không kém là bao.
Mấu chốt là thương thế quá nặng, chậm thêm chút nữa, lão chưa chắc đã giữ được hình tượng cao nhân đó, hộc máu là chuyện sớm muộn.
"Khụ khụ khụ..."
Tiếng ho khan không dứt, lần này, cũng là ho thật rồi.
Sắc mặt Viên Thạc không còn trắng xám nữa, mà chuyển thành một màu nhợt nhạt ảm đạm.
Lão bắt lấy Lý Hạo, nhanh chóng bỏ trốn.
Chạy trước thì tốt hơn!
Nếu không lỡ có người tới hay tên Hoàng Vân kia đột nhiên động tâm muốn thăm dò lão hoặc giết lão thì thật không có cách nào chống cự được.
"Chạy trước... tạm tìm chỗ trốn... đợi mọi việc lắng xuống sẽ trở lại!"
Viên Thạc nghĩ trong lòng, lại nghĩ đến màn kịch vừa rồi, khoảnh khắc mở được khoá siêu năng, trong mắt có chút dị thường.
Giấc mộng siêu năng của ta, bị huỷ rồi.
Cái gì mà khoá siêu năng!
Đó không phải là con đường mở khoá siêu năng, đó là hệ thống phòng ngự bảo vệ bản thân, đáng chết, siêu năng, cũng không biết rốt cuộc là cái gì?
Bỏ qua nổ lực và mệt mỏi của bản thân ra tới nội kình, thu được siêu năng... đây là uống rượu giải khát!
Nhìn thì cường đại, nhưng lại giống như lâu đài trên cát.
Siêu năng hồi phục, có thể có vấn đề!
"Khụ khụ khụ!"
Lại phun máu, Viên Thạc vừa nghĩ bốc hơi mất, đột nhiên phát hiện phát hiện máu tươi đã không còn, nhìn lại... bên cạnh lão có một con chó chạy theo, liếm hết máu.
Viên Thạc biết con chó này, nó đi theo Lý Hạo.
Lão khẽ nhíu mày: "Mày muốn thành tinh sao? Liếm máu của tao, liếm máu của Lý Hạo... Con chó gặp máu người liền khát máu... đây chính là hoạ lớn!"
Trong lòng lão muốn chém chết con chó này!
Đúng vậy, bởi vì nó liếm máu!
Vừa tính động thủ, đột nhiên, Hắc Báo chán ghét phun trả lại máu cho lão, lộ ra vẻ ghét bỏ, liếc nhìn Viên Thạc, trong mắt nó lộ ra sắc thái khinh ghét, máu này... thật là đáng ghét!
Trong máu Lý Hạo ẩn chứa một loại năng lượng đặc thù.
Con chó không phải khát máu, mà là muốn lấy năng lượng này mà thôi.
"Bỏ đi!"
Đây là chó của Lý Hạo, lão cũng chẳng muốn quản, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Không lo những chuyện này, chạy trước, chạy càng xa càng tốt.
Trốn mấy ngày rồi tính, ngoài ra, có con chó theo cũng tốt, mấy ngày tới thật sẽ không có cách nào ra ngoài, không có thức ăn, giết thịt con chó này, vừa hay có lương thực di động đi theo, tránh được bản thân lãng phí tinh lực.
Hắc Báo không biết ý đồ của lão, lúc này vội vã chạy theo.
...
Mà sự rời đi của đám người Viên Thạc lại tạo thành tiếng vang lớn.
Tin tức, nháy mắt truyền đi khắp các con đường, nghĩ ra mọi cách để có thể lan ra thật rộng.
Ngân Thành quyết chiến!
Đoạn Thiên thần sư tử trận, con của thủ lĩnh Hồng Nguyệt Ánh bị giết, 10 vị siêu năng Nguyệt Minh, một đám võ sư còn có cả Phá Bách cũng đã chết.
Mà tất cả những thứ này, người khởi xướng, là Viên Thạc!
Lão ma đầu đã tung hoành hơn 20 năm trước!
Hôm nay, vị lão ma đầu này lại thăng cấp Đấu Thiên đỉnh phong, lại không may giết chết Đoạn Thiên thần sư, lúc này, tin tức đã từ Ngân Nguyệt Hành Tinh lan ra những khu vực khác.
Ngân Nguyệt Hành Tinh 20 mươi năm tới, lần đầu tiên xuất hiện một vị cường giả vượt qua cấp độ Nhật Diệu.
Trong nháy mắt, chấn động khắp nơi!
Đúng là thời thế thay đổi!