Viên Thạc ngắt lời y: “Chiến lợi phẩm của ta đâu?”
“Đã vận chuyển đến Tuần Kiểm Ti, không thuận tiện đem theo bây giờ.”
Hách Liên Xuyên cũng không có ý tham mấy thứ này, một vị Tam Dương ngã xuống, đủ để cho bất luận kẻ nào bỏ đi ý niệm như vậy.
Y tới tìm Viên Thạc, cũng không phải vì việc này, im lặng một hồi lại nói: “Cuối tháng, chuyện di tích bên kia, bây giờ giáo sư nghĩ gì?"
Vốn đã ước định xong, cuối tháng đi khám phá một di tích cổ.
Nhưng khi đó, Viên Thạc đã gần đất xa trời, nếu đi thì khẳng định cũng chỉ là nghe lệnh Tuần Dạ Nhân.
Nhưng mà hiện tại, đối phương có thể chém chết cấp độ Tam Dương, vậy thì đã hoàn toàn khác rồi.
Viên Thạc cũng lâm vào trầm tư: “Nơi đó, rất nguy hiểm! Ba năm trước, ta đã bị thương ở đó, ngày đó Tuần Dạ Nhân cũng đã chết rất nhiều, ta nghe nói các tổ chức lớn, cũng có không ít người đã tới khám phá, cũng đã chết rất nhiều! Lần này là Tuần Dạ Nhân liên kết với một số tổ chức cùng nhau khám phá, ngay cả khu vực Trung Bộ cũng có người đến, phải không?”
Hách Liên Xuyên gật gật đầu: "Ừm, lần trước tổn thất quá lớn, Tuần Dạ Nhân cũng không chịu nổi.”
Viên Thạc suy nghĩ một chút mở miệng nói: “Ta có thể dẫn đội tiếp tục thăm dò, nhưng nguyên tắc phân phối phải thay đổi! Trước đây, tất cả những thứ liên quan đến siêu năng đều là của các cậu, ta chỉ có thể lấy chút ít mà các cậu không muốn, nhưng lần này... Ta muốn đúng một nửa!”
Lời vừa nói ra, Hách Liên Xuyên thở dài một tiếng: “Ông cảm thấy... Điều đó có khả quan không? Di tích này không bình thường, lần này Tuần Dạ Nhân cũng sẽ ra sức, bao gồm cả tôi, còn có nhiều Nhật Diệu tham gia!”
Viên Thạc muốn nhiều lắm!
Viên Thạc nở nụ cười: “Vậy quên đi, ta tự mình khám phá cũng được!"
Nguy hiểm... Chắc chắn có.
Nhưng mà, một người thăm dò, bảo vật đều là của mình, lão lại là chuyên gia của khoa thăm dò văn minh cổ, hiểu biết về di tích cổ nhiều hơn những người này, hợp tác với Tuần Dạ Nhân, có tốt cũng có xấu.
”Sẽ có người bên phía Hồng Nguyệt tới!”
Hách Liên Xuyên nhìn lão, lão xác định hành động một mình?
“Vậy thì sao?”
Viên Thạc cười lạnh một tiếng: “Cùng lắm thì không đi! Ta không đi, trông cậy vào những kẻ đó, có thể mở di tích hay không cũng khó nói! Chuyện gì đã xảy ra với Huyết Nguyệt? Tri thức là sức mạnh, tri thức là biểu hiện của sự giàu có! Thế giới bây giờ, có bao nhiêu người hiểu rõ nền văn minh cổ đại hơn ta? Nếu cậu mời những người đó, ta muốn xem, Tuần Dạ Nhân của cậu có thể được chia bao nhiêu?”
Hách Liên Xuyên trầm mặc.
Mà Viên Thạc cũng không sốt ruột, ở Ngân Nguyệt hành tỉnh, không tìm mình thì có thể tìm ai?
Đương nhiên, nếu Hồng Nguyệt tham dự, đích xác làm cho người ta có chút kiêng kỵ.
Tuy lão đã giết một vị Tam Dương, không có nghĩa là lão có thể giết người thứ hai, nhất là năng lượng trong Ngọc Kiếm của Lý Hạo sắp cạn kiệt, lão cũng không có cơ hội dùng Huyết Đao quyết lần thứ hai.
“Tôi sẽ trở lại để thương lượng!”
Hách Liên Xuyên nói một câu, việc này đã không còn là chuyện y có thể quyết định rồi, trước khi tới, bên Tuần Dạ Nhân cũng có một cuộc họp ngắn, cũng từng nhắc tới lần thăm dò di tích này, nghĩ đến Viên Thạc sẽ há mồm sư tử.
Chỉ là không nghĩ tới, lão muốn nhiều như vậy.
Viên Thạc thấy y muốn đi, suy nghĩ một chút mở miệng nói: “Đến thì cũng đã đến rồi, bây giờ Ngân Thành chưa chắc đã an toàn, thừa dịp cậu còn chưa đi, cậu và ta quét sạch nguy hiểm xung quanh Ngân Thành một lần, như thế nào?”
“Thanh trừ?”
Hách Liên Xuyên trầm giọng nói: “Ý của ông là gì?”
”Còn có một ít siêu năng giả vẫn còn ở gần đó, giết hết!”
“......”
Hách Liên Xuyên ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên cảm nhận được máu lạnh của vị lão võ sư này.
Tất cả đều giết!
Có một số siêu năng giả, vẫn chưa đại khai sát giới, chỉ là không gia nhập Tuần Dạ Nhân mà thôi, quanh quẩn ở phụ cận Ngân Thành, cho dù bọn họ có ý nghĩ nhưng lại không ra tay, giờ phút này Viên Thạc cư nhiên nói, giết sạch bọn họ!
“Chuyện này...”
Viên Thạc cười lạnh một tiếng: “Cậu không dám, sợ làm hỏng thanh danh của Tuần Dạ Nhân, vậy ta đến! Lão phu cũng không sợ! Không có việc gì thì quanh quẩn xung quanh Ngân Thành làm gì? Không phải tất cả đều muốn làm gì hay sao? Cảm thấy Ngân Thành có lợi có thể cầm mà còn chưa có nguy hiểm, đúng không? Đã như vậy, vậy lão phu xuống tay, về phần tiếng mắng... Ta sẽ sợ cái này?”
Lão thật sự không sợ!
Người cũng đắc tội nhiều rồi, thêm vài người thì đã sao?
Mấy năm nay đều chịu đựng qua, hiện tại bước vào Đấu Thiên, càng không sợ nữa.
”Giáo sư, điều này rất dễ khiến người ta tức giận...”
“Thiếu quyết đoán!”
Viên Thạc lạnh lùng nói: “Cậu là thứ trưởng Tuần Dạ Nhân, ta không phải! Những điều cậu cần xem xét, ta lại không cần phải suy nghĩ tới, ta cô đơn, sống cho đến bây giờ, ngoại trừ một vài học sinh, không có gì cả! Học sinh là học sinh, họ có tương lai riêng của họ, bị giết, bị liên lụy... Đó là mệnh của họ. Vì vậy, tại sao ta phải quan tâm đến điều này?”
“Cậu có đi không?”
Lão hỏi một lần nữa.
Hách Liên Xuyên thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Tôi không thể ra tay, bất quá... Nếu có cấp độ Tam Dương... Tôi có thể ra tay!”
Lúc này Viên Thạc mới hài lòng gật gật đầu.
Tiếp theo, Hách Liên Xuyên bỗng nhiên thấp giọng nói: "Tôi không thể tùy tiện ra tay... Bất quá, ông có thể mang theo mấy người Vương Minh không? Tất nhiên, khụ khụ... Tuyên bố với bên ngoài, tất cả đều do ông giết... Ông nghĩ sao?”
Rèn luyện những người trẻ tuổi!
Mấu chốt là y còn hy vọng Viên Thạc cõng nồi.
Viên Thạc nở nụ cười, gật đầu, đáp ứng cực kỳ thống khoái, điều này làm cho Hách Liên Xuyên có chút bất an.
“Nếu không... Quên nó đi?”
Hách Liên Xuyên lại có chút do dự, vị này đáp ứng quá thống khoái.
Viên Thạc cười ha hả nói: “Tiểu Hách, đừng có thay đổi chủ ý! Bớt nói nhảm, để mấy người đó đi theo ta, cho dù không ra tay, nhìn cũng được, không được thì để cho bọn họ bổ đao, thấy máu có lợi cho tương lai của họ!"
Hách Liên Xuyên rối rắm một hồi, vẫn đáp ứng.
Y đích xác hy vọng những người trẻ tuổi trong Tuần Dạ Nhân có thêm một chút kinh nghiệm, nghe nói biểu hiện lần này không tốt lắm, bao gồm cả Vương Minh biểu hiện không tệ trong Thành Bạch Nguyệt, đến bên này cũng có vẻ có chút bất tài.
Điều này làm cho Hách Liên Xuyên có chút lo lắng, những người trẻ tuổi này được bảo vệ quá tốt, có thể đảm nhận trách nhiệm lớn không?