Lý Hạo gật đầu: "Ti trưởng, em biết rồi! Nếu xảy ra tình huống gì bất thường, em sẽ dừng lại!"
"Ừ, ta tin cậu sẽ không ngốc đến thế. . . Nhưng mà, cậu một lòng muốn hấp thu thuộc tính năng, đây là muốn từ bỏ việc tiến bộ của võ đạo?"
Y có chút tiếc nuối: "Lão sư của cậu, hiện tại đã tiến vào cấp độ Đấu Thiên, là truyền kỳ trong giới võ sư! Ta tưởng rằng cậu sẽ chọn hấp thu thần bí năng không thuộc tính, giống như lão sư của cậu, trong giới võ sư sẽ tiến triển thêm một bước, xem ra. . . dường như cậu không quá để ý đến việc này."
Lý Hạo chất phác nói: "Ti trưởng, thời gian mà em luyện võ quá ngắn! Từ đầu đến cuối chỉ vỏn vẹn ba năm, thực sự học võ công, cũng mới được vài ngày. . . Kỳ thật những bước đầu tiên cũng giống như của siêu năng, nhưng siêu năng bắt đầu nhanh hơn, cho nên em hy vọng có thể mau chóng trở thành siêu năng giả!"
Mộc Sâm lần nữa gật đầu, cũng không khuyên bảo.
Đúng vậy, thời gian Lý Hạo học võ quá ngắn, hắn lựa chọn siêu năng, cũng dễ hiểu.
"Cậu tốt nhất là nên tiến vào Trảm Thập cảnh rồi tấn cấp siêu năng, như vậy, cậu sẽ có cơ hội vượt qua Tinh Quang cảnh. . . Dĩ nhiên, tuỳ tình huống, dù sao tiến vào Trảm Thập cảnh cũng cần có thời gian."
Chuyện của Lý Hạo, Lưu Long chưa từng báo cáo qua.
Cho nên Mộc Sâm cũng không nắm rõ tình huống của Lý Hạo, về việc lần này Lý Hạo được phân nhiều thần bí năng như vậy, Lưu Long cũng không nói lý do, Mộc Sâm cũng có hỏi qua, Lưu Long chỉ nói Lý Hạo là mồi nhử, có công lao rất lớn.
Về chuyện Lý Hạo giết chết vị siêu năng kia, giết chết võ sư Phá Bách, cũng chỉ có mấy người trong tiểu đội biết rõ.
Cho nên, đến tận bây giờ, Mộc Sâm vẫn chưa biết Lý Hạo đã tiến vào Trảm Thập cảnh rồi, thậm chí còn tiếp cận với cấp độ Phá Bách.
Cho nên trong mắt mọi người, Lý Hạo là một người bình thường.
Có lẽ sau khi hấp thu thần bí năng, hắn có thể nhanh chóng tiến vào Tinh Quang cảnh hoặc là Trảm Thập cảnh. . . Còn những thứ khác, mọi người vẫn chưa nghĩ tới, còn sớm mà.
Mà Lý Hạo, cũng phát tài trong im lặng.
Việc này không cần thiết phải nói ra!
Mọi người đều không biết, mình mới có cơ hội đánh lén bọn họ, nếu như biết rồi, vậy còn cái rắm mà đánh lén.
"Ti trưởng, vậy em dùng cái gì để chắt lọc những thần bí năng này?"
Mộc Sâm không nói, mà đi tới một bên, từ trong tủ kính, lấy ra một thanh dài màu trắng, Lý Hạo nhìn nó, lúc đầu vẫn chưa nhận ra.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của Lý Hạo hơi thay đổi.
Xương người!
Quả nhiên, Mộc Sâm cười nhạt nói: "Dùng cái này! Đương nhiên, cậu dùng xong rồi phải trả lại! Những thứ đồ bình thường không thể cất giữ thần bí năng, ngoại trừ Băng Tinh Tráo, dễ dàng chứa đựng nhất là cơ thể con người. . . Đương nhiên, không phải người nào cũng được! Tối thiểu cũng phải cấp độ Nhật Diệu, xương cốt của bọn họ, tất cả đều có thể chất chứa áp súc thần bí năng!"
Lần này, giết chết một Nhật Diệu, giết một Tam Dương, cho nên Ngân Thành mới có vật này.
Khó trách Mộc Sâm đã nói, trước kia không có cách nào.
"Xương cốt của những cường giả này, có thể áp súc thần bí năng, nếu không cường giả cũng sẽ bị nổ tung! Thật ra da của bọn họ cũng có thể bảo tồn. . . Nhưng mà lần này giết chết hai người, đều bị đao của lão sư cậu nghiền nát, xương cốt thì vẫn còn, da. . . Bỏ đi!"
Lý Hạo lộ ra cảm giác không đành lòng, có hơi buồn nôn, sắc mặt trắng bệch.
Mộc Sâm nhìn hắn một cái, nở nụ cười: "Sợ rồi?"
Lý Hạo ngượng ngùng nói: "Không, không phải sợ rồi, chỉ là. . . Chỉ là có chút. . . Ti trưởng, chỉ có thể dùng cái này thôi sao?"
"Có thể dùng cái khác, ví dụ như vật phẩm siêu phàm, cậu có không?"
Y nở nụ cười: "Với điều kiện ở Ngân Thành hiện tại, có thứ để chất chứa thần bí năng đã là không tệ rồi, cậu còn đòi hỏi nữa sao. Thần bí năng của lão sư cậu còn khoa trương hơn, dùng đầu của vị Tam Dương kia để bảo tồn!"
Sắc mặt của Lý Hạo càng thêm trắng bệch, cắn răng cắn lợi, biểu cảm như sắp chết.
Mộc Sâm nhìn hắn một cái, trong nội tâm thở dài.
Còn quá trẻ!
Giống với những thanh niên trẻ tuổi ở Tuần Dạ Nhân kia, chưa trãi sự đời, kiến thức của Lý Hạo lại quá ít, dù là học sinh của Viên Thạc, nhưng trước kia cũng chưa từng luyện võ, quả nhiên, đối mặt với những thứ như huyết tinh, vẫn còn kiêng dè.
Y cũng không nói gì thêm, sau đó liền dựa theo yêu cầu của Lý Hạo, bắt đầu lấy thần bí năng ra.
Kim Mộc Thủy 8 phương, Thổ năng 6 phương, phong, lôi mỗi cái một phương.
Không phải một khúc xương cốt, y phải dùng đến 6 khúc xương, tách ra để đặt.
Một lát sau, y bỏ 6 khúc xương cốt vào trong một cái túi nhỏ màu đen, đưa cho Lý Hạo: "Sau khi trở về, từ từ hấp thu! Không nên gấp gáp! Lúc nào hấp thu xong rồi, gửi đồ trả lại, những thứ này sau này vẫn còn có thể sử dụng, vật phẩm để bảo tồn thần bí năng, ở Ngân Thành quá ít rồi!"
Dứt lời, lại nói thêm: "Tin tức này, chỉ có một số người biết, đừng tiếc lộ ra bên ngoài, kẻo lại gây thêm phiền phức! Tiền tài động lòng người, 32 phương thần bí năng, ra ngoài chợ đen bán, có thể kiếm được mấy ngàn vạn! Đối với nhiều người, nhiều tiền như vậy, đủ để bọn họ bất chấp mọi thứ!"
"Cảm ơn ti trưởng nhắc nhở!"
Lý Hạo nó cảm ơn, cầm túi nhỏ màu đen, sắt mặt tái nhợt bước ra ngoài.
. . .
Một hồi sau, Lý Hạo đã biến mất khỏi cửa của khố phòng.
Lại hồi sau, Liễu Diễm cũng tới.
Nhìn thấy Mộc Sâm, khẽ gật đầu, Mộc Sâm cũng cười một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tên tiểu tử Lý Hạo cũng vừa mới lấy đi phần của mình, tiểu đội Liệp Ma của các người, nên cho hắn số lượng vừa đủ để luyện tập! Nếu như muốn như bước vào lĩnh vực này, cần phải hiểu biết nhiều hơn, lá gan quá nhỏ rồi, vừa mới nhìn thấy một khúc xương nhỏ mặt đã trắng bệch cả lên, nếu ta không để cho hắn đi, chắc hắn đái cả ra quần đấy. . ."
Ánh mắt của Liễu Diễm rất kỳ lạ.
Nhìn thoáng qua Mộc Sâm, thật lâu sau mới khó khăn gật đầu nói: "Vâng! Hắn là người trí thức, chủ yếu là đọc sách, chưa từng nhìn thấy máu, cũng là chuyện bình thường!"
Trong lòng thì đang điên cuồng gào thét!
Tiểu tử kia, không phải người tốt a.
Lại lừa gạt người!
Thấy khúc xương bị doạ đến đái dầm?
Lão nương thiếu chút nữa bị hắn dọa cho đái dầm, trước kia khi giết cái tên siêu năng hệ Thủy đó, giết. . . Không nói nổi.
Chỉ có như vậy?
Lại bị xương người hù cho run cả chân?
Lừa ai chứ!
Trước đây đúng là không nhìn ra, bây giờ coi như Liễu Diễm đã rõ, đây là lớp nguỵ trang của Lý Hạo, tiểu tử kia vừa xấu tính vừa to gan, máu lạnh, còn biến thái, ai tin hắn, người đó sẽ chết thảm nhất!
Nàng cũng không nhiều lời cùng Mộc Sâm, chuyện tốt.
Không ai biết là tốt nhất!