TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 175: Rồng ẩn dưới vực sâu (2)

Hắn không đào mộ, nhưng hắn cảm nhận được, cũng thấy được điểm khác thường, có người đã động vào phần mộ của cha mẹ hắn, phần mộ phía dưới, không cảm nhận được bất cứ thứ gì, nội kình có hơi tách khỏi cơ thể, nhưng Lý Hạo vẫn có thể làm được.

Nhưng mà bây giờ nội kình của hắn đã rời khỏi cơ thể, nhưng lại không thể cảm nhận được bất cứ sự tồn tại nào ở phía dưới, trống rỗng.

"Hồng Nguyệt!"

Hai chữ hiện lên trong tâm.

Hắn đã hiểu, mộ của cha mẹ bị người ta đào lên rồi.

Sau tai nạn xe, lúc đó vì để che mắt, khả năng ngay trong ngày hạ táng, có lẽ liền bị người khác động vào rồi, nhưng lúc trước hắn không để ý, cũng không có sức lực để dò xét những điều này.

Đến hôm nay, hắn mới phát hiện, có thể sau khi cha mẹ mất, phần mộ liền bị trộm, vậy thì thi thể bây giờ ở đâu?

Còn phải nghĩ sao?

Lúc tiểu Viễn chết, bị thiêu thành tro, vậy thì cha với tư cách là truyền nhân của Lý gia, máu của ông ấy, có phải cũng có chút khác biệt không?

Hồng Nguyệt có phải đã thu lấy máu của cha... chỉ là vì tiểu kiếm ở bên mình, nên mới buột ra tay giết mình lần nữa, bỏ niêm phong của tiểu kiếm.

"Các đầu tuyến của bát quái, bây giờ đã kết nối với ta rồi! Lúc trước, phải chăng là kết nối với cha?"

Từng nghi ngờ hiện lên trong đầu Lý Hạo, rất nhanh, đều bị dập tắt.

Không cần biết quá nhiều!

Có ý nghĩa gì sao?

Điều duy nhất có ý nghĩa là... giết chết đám người đó!

Giết người mà còn gật đầu, giết xong còn đào huyệt mộ, trộm thi thể... loại người này, đáng chết vạn lần!

Tất cả những người chết đi, có thể đều bị trộm hài cốt.

Nói không chừng không chỉ một thế hệ này, thậm chí phần mộ tổ tiên cũng bị quật lên!

"Nếu như đã biết Bát Đại Gia khác biệt, biết được cần tới huyết mạch của Bát Đại Gia, biết được Bát Đại Gia có tồn tại binh khí... Đào mộ, hình như cũng là điều tất nhiên!"

Ánh mắt Lý Hạo càng thêm lãnh đạm!

Việc này hắn thậm chí không cần phải thăm dò gì thêm, phần mộ của cha mẹ trống rỗng, những người khác có lẽ cũng như vây.

Lũ súc sinh!

Trên đường đi xuống, đi đi lại lại, Lý Hạo chuyển hướng, đi đến văn phòng quản lí nghĩa trang.

Phòng quản lí, là một ông cụ đang ngủ gật.

"Cụ ơi!"

Lý Hạo lên tiếng, đánh thức ông cụ.

Cụ già mơ màng mở mắt, nhìn thấy Lý Hạo liền giật mình, rất nhanh khôi phục lại bình thường: "Ban ngày ban mặt, doạ chết tôi rồi!"

Lý Hạo lộ vẻ cười đáp: "Ngại quá ngại quá... Là thế này, cháu là con của người nằm trong ngôi mộ số 118 trên núi, cháu vừa mới lên núi viếng cha mẹ, phát hiện di ảnh của họ không biết bị ai phá hoại rồi..."

"Có chuyện này sao?"

Ông cụ hơi bất ngờ: "Không ai đi lên núi... Có phải là do trời mưa làm hư hại không?"

"Cái này thì cháu không biết!"

Lý Hạo lắc đầu: "Cụ à, cháu không phải đến để truy cứu trách nhiệm, di ảnh bị phá hoại, cháu làm con, nhìn thấy có hơi buồn bực... Gần đây cháu khá bận, không có thời gian đến tu sửa, cụ nếu như không phiền thì giúp cháu gọi người đến sửa sang lại, còn bức ảnh lát nữa cháu về sẽ kêu người đưa tới..."

Dứt lời, Lý Hạo từ trong người lấy ra mấy tờ tinh tệ.

Đưa cho ông cụ, Lý Hạo cười nói: "Đây là chi phí, nếu như không đủ thì cụ cứ cho người đến Tuần Kiếm Ti tìm cháu, cháu là Tuần Kiếm Ti Lý Hạo!"

Ông cụ cũng nhìn thấy bộ đồng phục, vội vàng gật đầu: "Đủ rồi đủ rồi! Đây là điều nên làm, chờ cậu đem ảnh tới, tôi lập tức gọi người tới sửa chửa."

"Cháu cảm ơn nhiều!"

Lý Hạo cảm ơn xong, lại nói: "Còn nữa, giữa sườn núi bên kia, phần số 1125 là của bạn cháu, cậu ấy không có người nhà hay thân thích gì, cháu lại thấy trước mộ có bó hoa, không biết là ai đến tảo mộ thế ạ?"

"Cái này tôi cũng không rõ lắm."

Cụ già lúng túng nói: "Cái này cậu không biết, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm về quản lí công việc cơ bản, ai đến tảo mộ, đi tảo mộ của ai... nghĩa địa với tiểu khu không giống nhau, cái này chúng tôi cũng không tiện hỏi, người tới lui không ít, thật là không thể nói rõ ai đã đến viếng mộ."

Lý Hạo khẽ gật đầu, cười đáp: "Không sao, cháu chỉ là thắc mắc, nghĩ có phải là bạn của cháu có người thân đến thăm rồi không... Nếu như không biết thì thôi vậy."

Nói xong, Lý Hạo cảm ơn lần nữa rồi quay người rời đi.

Vừa mới nhất thời nóng giận phá hoại bức ảnh.

Bản thân là một người bình thường, lại không đào mộ, làm cách nào để phá hoại nó một cách êm đẹp?

Lý Hạo đè cơn căm phẫn và sát ý trong lòng xuống.

Không thể phẫn nộ, phẫn nộ cũng vô dụng, chỉ làm cho kẻ địch biết được nội tình của mình rõ hơn mà thôi, hi vọng đối phương sẽ không quá để ý tới điểm này.

"Sớm muộn gì cũng đều chết hết! Không chừa một ai!"

Lý Hạo chửi rủa trong lòng hàng chục lần, đợi đó đi.

...

Lần nữa cuốc bộ, đi đến Tuần Kiếm Ti.

Lý Hạo không ngừng điều chỉnh lại tâm trạng, không muốn bị ảnh hưởng bởi chuyện này, trong lòng nghĩ như vậy, gương mặt cũng dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng ngọn lửa trong lòng có thể đủ thiêu đốt tất cả mọi người.

Thi thể của cha mẹ khả năng đã mất rồi, kết quả là gì, không cần nói cũng biết.

Một trăm phần trăm đã bị thiêu rụi rồi, vậy cũng đành thôi, coi như là hoả táng... Nhưng mà, đối phương sẽ hoả thiêu bình thường sao?

Nhất định là sẽ rút hết máu của cha!

Càng nghĩ càng tức, Lý Hạo thậm chí cảm thấy khoá siêu năng của bản thân đều đã hiện ra cả rồi, lúc này mới miễn cưỡng áp chế lại ngọn lửa lòng, không để lộ ra tí nào nữa.

...

Vừa hỏi Tuần Kiếm Ti, Lý Hạo nhìn thấy một người quen.

Hình như đang cố ý đợi hắn.

Vương Minh!

Lý Hạo lộ ra nụ cười giả tạo, cách mấy bước liền chủ động chạy nhanh tới: "Vương trưởng quan!"

"Đừng!"

Vương Minh có hơi lúng túng, nghe như vậy không tự nhiên lắm, y nhìn Lý Hạo một cái, mở miệng nói: "Gọi tên tôi là được rồi!"

"Vậy không tốt đâu!"

Lý Hạo cười nói: "Trưởng quan là thanh niên tài tuấn của Tuần Kiếm Ti, tôi có nghe lão sư nói rồi, trưởng quan thực lực phi phàm, so với đội trưởng của chúng tôi không kém hơn bao nhiêu, cho dù từ phương diện nào mà nói, đều không nên gọi thẳng đích danh như vậy!"

Vương Minh hơi xấu hổ, thăm dò thử: "Cái... cái đó... Viên lão có nói gì với anh không?"

Nói ví dụ, lão ta đã thu nhận mấy đệ tử ký danh rồi?

Lý Hạo làm ra vẻ mờ mịt: "À, có có có, lão sư nói, Vương trưởng quan là thiên tài, sớm muộn gì cũng có thể vượt qua ông ấy..."

Vương Minh dở khóc dở cười!

Được, xem ra Viên Thạc không nói gì, vậy thì tốt, nếu không thì thật là ngượng ngùng.

Y gọi là Lý Hạo sư huynh?

Mặc dù nói trước đây đã gọi qua Hạo ca rồi, nhưng lúc đó y biết bản thân mình đang chấp hành nhiệm vụ, cũng không thấy quá khó chịu, nhưng bây giờ... Vậy thì thật là kỳ cục rồi, y thật không nghĩ là gọi được vị sư huynh này.

Vương Minh cũng không nhắc đến việc này, rất nhanh nói: "Tôi phải đi rồi!"

Lý Hạo gật đầu: "Nên rồi, Ngân Thành chỉ là nơi nhỏ, người như trưởng quan, không nên giữ lại lâu!"