TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 178: Rồng ẩn dưới vực sâu (5)

Hai sư đồ, tối nay chạy khắp nơi, đợi đêm khuya, giành được toàn bộ 7 đạo Hồng Ảnh, giữ lại cho lão sư 1 đạo, 7 đạo còn lại cho Lý Hạo.

Tối nay, Lý Hạo vẫn có thời gian đi nghe giảng.

Đêm này Viên Thạc lại không có thời gian đi nói những cái này, mà sẽ mang Hồng Ảnh vào thư phòng, bắt đầu nghiên cứu.

Còn Lý Hạo không vội hấp thụ sức mạnh Hồng Ảnh tối nay, hắn còn thừa lại một phương lôi năng, một phương phong năng, Lý Hạo muốn thử xem 2 loại năng lượng nguyên tố này có thể cho hắn lợi ích gì.

Một phương Thần Bí Năng rất ít nhưng cứ thử trước xem sao.

Ngũ hành đối ứng với ngũ tạng, vậy lôi năng và phong năng đối ứng với cái gì?

Lý Hạo rất nhanh đã hấp thụ lôi năng

Một phương lôi năng nhập thể, Lý Hạo không vội dùng kiếm trung hoà, mặc kệ lôi điện có thể đánh vào nội thể, quả nhiên, sấm sét không hổ được mệnh danh là năng lượng công kích mạnh nhất, lực trùng kích mạnh vô cùng!

Trong số năng lượng mà Lý Hạo gặp phải, nói về lực tấn công, đại khái là đao năng lợi hại hơn chút, mấy cái khác đều có chênh lệch ít nhiều.

Chẳng qua, cho dù là lực trùng kích cường đại, Lý Hạo cảm nhận một chút, đối với tác dụng cải tạo cơ thể, hình như so với những Thần Bí Năng khác cũng không có khác biệt quá lớn, đều tương tự nhau.

Năng lượng kích thích nội kình trong cơ thể một chút, tiếp theo liền bắt đầu tràn, nhưng vẫn chưa dẫn ra khoá siêu năng.

Có vẻ Lý Hạo và lôi năng không tương thích.

Không thúc đẩy được hắn trở thành siêu năng giả.

Lý Hạo cũng không để ý, một phương mà đã trở thành Thần Bi Năng, vậy thì cũng quá dễ dàng rồi.

Hắn rút ra năng lượng từ ngọc kiếm, năng lượng nhanh chóng có thể trung hoà với lôi năng, lát sau, từng đạo năng lương nguyên tố ẩn chứa lực sấm sét nhanh chóng từ nội thể thoát ra, lại qua một hồi, luồng năng lượng này âm thầm sáp nhập vào trong xương cốt.

Lý Hạo hơi sửng sốt... xương cốt?

Liền sau đó, một luồng tê dại truyền đến, giống như một dòng điện rất nhỏ, luồng điện tê dại nhanh chóng truyền đi khắp cơ thể.

"A!"

Lý Hạo khẽ kêu lên một tiếng, nháy mắt, cửa phòng luyện công bị mở ra.

Viên Thạc liếc nhìn Lý Hạo, thấy khuôn mặt đầy hưởng thụ của hắn, còn phát ra tiếng rên rỉ, khẽ nhíu mày, lại nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Này cậu trai trẻ, tôi hiểu được tâm tình của cậu, nhưng ở nhà lão sư luyện công, đừng nên ở phòng này mà nghĩ tới chuyện nữ sắc chứ! Giờ là nửa đêm rồi, không đi ngủ, cũng không luyện công, lại đi hoang tưởng đến những chuyện tạp nham như thế này... cậu thật thèm khát đến vậy sao... cậu tự mình nghĩ cách kiềm chế lại đi!"

"Không phải, lão sư, em..."

"Được rồi, khỏi giải thích!"

Viên Thạc vẫy vẫy tay: "Đều đã là người trưởng thành rồi, tôi hiểu cả! Người luyện võ, khí huyết thịnh vượng, những dục vọng này lại càng mạnh hơn, điều tôi bội phục hơn là, cậu rõ ràng dưới điều kiện không có bất kì công cụ hỗ trợ nào, tay không lại có thể cảm nhận thoải mái như vậy... thật đa tài a!"

Có chút ngưỡng mộ, Viên Thạc gật đầu, rất nhanh lại nói tiếp: "Được rồi, lão sư của cậu bao nhiêu năm nay, thực ra cũng có dự trữ một vài món đồ tốt, cậu trở về thì tới thư phòng của tôi lấy, hàng thứ ba của thư phòng đều là những quyển sách đó, cái này so với ý dâm mà bằng tay không như cậu tốt hơn nhiều, tiểu tử, đúng là một nhân tài!"

"Không phải đâu, lão sư, em đang luyện công mà!"

"Tôi hiểu rồi!"

Viên Thạc gật đầu: "Năm đó tôi cũng nói như vậy, lão sư của lão sư cậu, năm đó cũng bắt tôi tại trận như thế này, tôi cũng nói đang luyện công, đều cùng một chiêu bài như thế!"

Dứt lời, lão quay người đi.

Chiêu bài cũ rồi!

Năm xưa lúc tôi còn trẻ cũng lừa gạt lão sư như vậy, trai trẻ mà, bị phát hiện ngay hiện trường, chết không thừa nhận, theo đó thì cũng rất bình thường.

Lý Hạo không thốt nên lời.

Rất nhanh, im lặng lắc đầu, lão sư đúng thật là... không có lời nào để nói, luyện công thật mà, nghĩ cái gì thế không biết.

"Lôi năng, có tác dụng cường hoá xương cốt sao?"

Lý Hạo lúc này cũng lười nói nữa, lão sư sớm muộn gì cũng sẽ giải thích thôi, hắn bây giờ có chút hưng phấn, phong năng kia thì sao?

Tiếp tục thử xem!

Lần này hắn rất nhanh đã hấp thụ được phong năng, lực trùng kích của nó không bằng lôi năng, chỉ là sau khi nhập thể, ngược lại có một loại cảm giác khiến Lý Hạo bay bổng.

Một loại cảm giác bản thân được nâng lên!

Hắn lại thử dùng ngọc kiếm trung hoà.

Lần này, phong năng đã bị rút trở ra, lần nữa chạy trốn ra khỏi nội thể, qua một hồi, Lý Hạo tỉ mỉ xem xét, cảm nhận... nhưng lại chẳng có cảm giác gì.

Nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được có chút không giống.

Hắn đứng dậy, thử thêm lần nữa, ánh mắt Lý Hạo khẽ nhúc nhich: "Phong năng... hình như càng khiến cho mình nhẹ nhàng hơn chút!"

Đúng vậy, rõ ràng đã dung nhập vào đâu đó, Lý Hạo cũng không phát hiện.

Nhưng mà từ trực quan bây giờ cảm nhận được mà nói, có thể đã trực tiếp sáp nhập vào trong nhục thể, không phải tác dụng cải thiện, ngược lại khiến cho bản thân cảm thấy càng nhẹ nhàng hơn.

"Nếu như vậy, tốc độ của mình sẽ càng nhanh hơn!"

Võ sư, coi trọng chính là tốc độ, sức lực, thể chất mạnh yếu.

Những thứ này đều là nòng cốt!

Xác suất lớn phong năng đã trực tiếp thấm vào nhục thể, khiến bản thân càng nhẹ nhàng, người nhẹ như chim, có lẽ chính là loại cảm giác này.

Hắn vội vàng vận hành Hô Hấp Pháp, bắt đầu đánh Phi Điểu Thuật!

Phi Điểu Thuật, cũng là thuật khinh công chân chính trong Ngũ Cầm Thuật.

Hai tay Lý Hạo vung lên, giống như phi điểu giương cánh, lúc trước, hắn dùng cái này chính là gà mái già đập cánh, nhưng lần này, Lý Hạo lại có cảm giác... đong đưa một cái, hắn lại có thể tiến được một đoạn về phía trước.

Ánh mắt Lý Hạo phát sáng!

Phong năng tốt ghê, nếu như hấp thụ nhiều thêm, cải thiện thể chất, có lẽ bản thân thật sự có thể phi thiên, như vậy, nếu như gặp phải siêu năng giả phi thiên, bản thân cũng có thể đối phó được.

"Lôi năng cường cốt, phong năng khinh thân, ngũ hành cường nội phủ..."

Lý Hạo có một loại cảm giác, khi bản thân võ sư cường đại lên, có lẽ sẽ toàn diện hơn nhiều so với siêu năng giả, giảm thiểu rất nhiều khiếm khuyết và tai hại, ít nhất không cần giống như siêu năng hệ hoả, hoả năng có thể sẽ giảm đi rất nhiều vào những ngày mưa!

Đêm nay Lý Hạo rất hưng phấn, không ngừng sử dụng Phi Điểu Thuật, va đầu vào khắp nơi trong phòng luyện công.

Viên Thạc ở kế bên, không khỏi lắc đầu.

Tên tiểu tử ngốc, Phi Điểu Thuật, thật không phải là cậu có thể dùng được đâu.

Phi Điểu Thuật, dưới tình huống thông thường, hoàn toàn đến được Phá Bách mới có thể miễn cưỡng sử dụng ra được, kết hợp với thần ý, phi thiên mà đi, nhưng mà hiệu quả cũng không được như siêu năng giả, ngược lại có thể phi đi mấy trăm mét, nhưng rất nhanh lại phải rơi xuống mới được.

Đương nhiên, Lý Hạo muốn học, lão cũng chẳng muốn khuyên can.

Tối nay Lý Hạo không lòng dạ nào ngủ được, hắn cũng không quá thích ngủ, lão nhìn bộ sách trên kệ hàng thứ ba cả đêm, vừa nghĩ tới sáng mai có thể bị Lý Hạo đem đi hết, lão vẫn là có chút không nỡ.

Hồi lâu, lấy một quyển sách cũ màu vàng rút ra từ hàng thứ ba, giấu ở một chỗ khác, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Quyển sách này, chính là lúc bản thân còn trẻ cứ lấy ra xem mãi, thật không nỡ đem cho.