TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 189: Nguyên Thần Binh (1)

“Hôm nay, để chúc mừng cho việc thành lập bộ môn, tối nay mọi người cùng nhau đến nhà Lý Hạo nha!"

Mộc Sâm vừa đi, còn những người ở lại, sau này đều phải ăn chung một nồi cơm.

Lưu Long vốn không phải là người nhiệt tình, cho nên Liễu Diễm chủ động đứng ra, vui vẻ cười nói: “Tiểu Vương, tiểu Hồ, tiểu Lý, ba người các cậu không bận gì chứ?”

"......”

Ba người nhìn về phía cô, Lý Mộng và Hồ Hạo lại lập tức quay lại nhìn về phía Vương Minh.

Ở đây, cậu là lão đại, cậu làm chủ đi.

Bọn họ đều là người ngoài, không quen thuộc với những người này, Vương Minh muốn làm Giang Long hay là thuận theo như vậy*, hai người bọn họ nhìn là được.

Mà Vương Minh, lại không có tâm tư đó.

Trong suy nghĩ của y, chuyện này như là quá độ**, y cũng sắp đi rồi, ở đây tranh quyền đoạt lợi với Lưu Long ... Y không có thời gian rảnh rỗi đó!

Lại nói nữa, Hoàng Vân bảo y tiếp xúc nhiều hơn với Lý Hạo, y suy nghĩ một chút, vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ này, nhanh chóng gật đầu nói: "Được, vậy thì đến nhà của Lý Bộ trưởng làm khách!”

Lý Hạo ở một bên không nói gì.

Đến nhà ta?

Căn nhà mới của ta, chính ta cũng không biết ăn ở chỗ nào, Liễu Diễm sẽ hành hạ ta mất.

Đi ra ngoài ăn không được sao!

Còn Liễu Diễm thì mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, cười khanh khách nói: “Vậy thì cứ như vậy đi, hẳn là Tuần Kiểm Ti cũng an bài chỗ ở cho mấy vị, mấy vị đường xá mệt nhọc, dàn xếp ổn định trước, buổi tối chúng tôi đến đón các cậu.”

“Làm phiền!”

Vương Minh cũng không nói nhiều, đi thì đi, y cũng không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.

Không được tự nhiên cho lắm!

Mặc dù Lý Hạo và Lưu Long cũng không quá để ý, nhưng y thì không được, lòng tự trọng quá nặng, chịu không nổi. Vừa nghĩ đến lúc trước đối phó mấy cái siêu năng, mình thì bị người ta làm bị thương, còn phải dựa vào Lưu Long cứu giúp, y lập tức cảm thấy khó chịu.

Rất nhanh, ba người cùng nhau rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, Lưu Long bỗng nhiên nở nụ cười: “Cũng không tệ lắm!"

Liễu Diễm cũng cười gật gật đầu.

Vân Dao cũng khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Tốt xấu gì ba người này cũng từng chiến đấu cùng nhau, vẫn có huyết tính. Tuy rằng cũng coi như là người mới, nhưng không tính là người mới thuần túy. Thực lực đều ở Nguyệt Minh, không phải cái loại lão làng già đời...”

Thực ra mọi người ở đây đều rất hài lòng với ba người này

Về phần ít kinh nghiệm chiến đấu. Đây không phải là vấn đề.

Chủ yếu là sợ cấp trên an bài mấy người kiệt ngạo bất tuân, hoặc đơn giản là siêu năng giả đến để tranh quyền đoạt lợi, vậy thì phiền toái rồi.

Không phải bất kỳ siêu năng giả nào đều không quan tâm đến quyền lợi.

Một số siêu năng già còn vì danh lợi, mà không ngại làm một cái gì đó khiến cho người ta ghê tởm.

Lần này thì tốt rồi, mấy tên này coi như ổn.

Một bên, Trần Kiên cũng ngây ngô cười nói: “Vẫn được, lần trước chúng ta cùng nhau đối phó với mấy cái siêu năng giả, mấy tên này cũng có giúp đỡ, quen thuộc với nhau cả rồi. Thực lực của Vương Minh kia cũng không kém, còn mạnh hơn cả chúng ta, rất tốt!”

Lưu Long gật gật đầu, đây cũng là nguyên nhân khiến y an tâm.

Y không muốn tranh quyền đoạt lợi, nhưng một khi có người thật sự đến tranh quyền, y khẳng định không thể từ bỏ ý đồ. Y hiểu tiểu đội này quan trọng như thế nào, đều là người mà y tín nhiệm, huynh đệ vào sinh ra tử, y không thể yên tâm để cho người khác chỉ huy, dễ chết người.

Lý Hạo ở một bên không quan tâm đến những thứ này, mà là nhức đầu nói: “Chị, tôi cũng không biết nấu gì ăn mà.”

Liễu Diễm im lặng: “Cậu có bị ngu không hả? Đặt cơm đi, để nhà hàng ship nó cho cậu, ăn một bữa ở nhà cậu thôi mà, ai lại xuống bếp để nấu ăn?”

"......”

Vẻ mặt của Lý Hạo ngốc trệ, mời khách... Là như vậy sao?

Ta đã có thêm một ít kiến thức!

Ra là vậy, mượn một chỗ để ăn thôi, có đúng không?

Làm ta còn đau đầu suy nghĩ xử lý như thế nào!

Lưu Long cũng nở nụ cười: “Cứ làm theo lời Liễu Diễm đi, những người như chúng ta, tùy tiện ăn một chút là được, ăn cái gì cũng không quan trọng, tiếp đãi mấy người bọn họ một bữa cũng coi như là biểu đạt thiện ý.”

Dứt lời, lại bổ sung: “Lúc ăn cơm, cậu có thể làm quen với Vương Minh kia, nói chuyện nhiều chút, nhất là về phương diện siêu năng.”

Nói xong, dừng một chút nói: “Chuyện của Bát Đại Gia!"

Sắc mặt Lý Hạo nghiêm túc lại.

Cái này hắn phải chú ý!

Thật ra, hắn cũng rất muốn hiểu rõ về chuyện của Bát Đại Gia, đáng tiếc, lão sư không biết nhiều lắm. Những người khác cũng biết không nhiều, cũng không biết Tuần Dạ Nhân có hiểu rõ hơn một chút hay không.

Muốn biết nhiều, Lý Hạo cảm thấy biện pháp tốt nhất là bắt Ánh Hồng Nguyệt, trực tiếp ép hỏi. Đáng tiếc, chuyện này căn bản không làm được?

Đã như vậy, tìm Vương Minh hỏi thăm cũng được.

Lý Hạo gật đầu, vừa định ra ngoài gọi đồ ăn, Lưu Long lại vẫy vẫy tay nói: “Đừng vội! Hiện tại tiểu đội chính thức trở thành phân bộ của Tuần Dạ Nhân, cũng không nên ở dưới tầng hầm! Cậu đi tìm một tòa nhà có văn phòng, để chúng ta chuyển vào, đồ đạc thì cũng không có gì để chuyển cả...”

Lý Hạo gật đầu: "Được, vậy để cho Đội Chấp Pháp của tôi rời khỏi chấp pháp lâu, chúng ta trực tiếp chiếm luôn, miễn phải chuyển đồ, quá phiền phức!”

Đám người yên lặng nhìn hắn.

Khá lắm chàng trai!

Trái tim của cậu thật là đen.

Đội Chấp Pháp chuyển nhà!

Chúng ta mới có mấy người?

Lý Hạo nhìn mọi người, hơi khó hiểu, cũng hơi ngượng ngùng, gãi đầu nói: “Làm sao vậy? Trụ sở chính của chúng ta nằm dưới lòng đất, nhà kho cũng ở đây, di chuyển không thuận tiện lắm, vậy thì để Đội Chấp Pháp chuyển đi. Mấy thứ của Đội Chấp Pháp rất dễ di chuyển, nếu không được thì tôi kêu công ty dọn nhà cho họ.”

"......”

Liễu Diễm nở nụ cười, Lưu Long cũng bất đắc dĩ đến cực điểm, khoát tay nói: “Cậu làm đi! Nhưng nếu có ai mắng, cậu lo mà xử lý!"

Không phải là thứ tốt!

Vừa mới thành lập phân bộ đã chiếm sào huyệt của người ta, tiểu tử Lý Hạo này, hiện tại coi như là lộ ra nguyên hình rồi.

Chờ bị mắng đi ha!

Mấy người không quản hắn nữa, bắt đầu nói chuyện của mình.

Sau một thời gian, mấy người xuống lầu.

(*ý là: bạn có trâu bò tới đâu đi chăng nữa, cũng không nên chọc dân bản địa)

(**giống trong câu: “Việt Nam quá độ lên CNXH”)