Viên Thạc những ngày qua, thường xuyên dạy cho Lý Hạo, nhưng mà Huyết Đao Quyết, chỉ để cho Lý Hạo nhớ kỹ, vẫn chưa cho hắn học.
Đây là pháp môn đồng quy vu tận.
Hơn nữa, không có Thế tồn tại, kỳ thật Lý Hạo cũng không dùng đến.
Nhưng mà, Viên Thạc cũng không nghĩ đến, học sinh của lão nhanh như vậy đã cảm ngộ hình thức ban đầu của Thế, lúc này, thời khắc sinh tử tồn vong, Lý Hạo làm gì còn nghĩ đến chuyện khác.
Huyết Đao Quyết bộc phát trong nháy mắt!
Huyết khí, nội kình, Thế hình thức ban đầu, nhanh chóng dung hợp thành một, quả quyết như vậy, không kém Viên Thạc chút nào.
Vào thời khác sống chết, hắn lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Kiều Bằng đang phun huyết, bị hắn đập ra ngoài.
Trong nháy mắt bóng đen bỗng dừng lại, dù đã đến lúc này, bóng đen vẫn không đành lòng đánh vào cơ thể của Kiều Bằng... Không thể không nói, đây là tình thương vĩ đại của người mẹ, nhưng trước tình trạng sống còn, hiển nhiên là không phù hợp.
Tốc độ của bóng đen chậm lại ngay tức khắc, trong nháy mắt đã dừng lại, ngay sau đó, một cỗ huyết khí đặc thù bay lên bốn phía của Lý Hạo.
Huyết Đao Quyết!
Vẫn chưa dùng để giết người, mà dùng để ngăn cản đối phương trong chốc lát, bởi vì lão sư sắp đến rồi, rất nhanh, rất nhanh!
Vù!
Tiếng xé gió đã vang vọng khắp nơi, Viên Thạc giống như là phi kiếm, đạp phá đại địa, lao đến, lấy đao chém!
Bóng đen rống to một tiếng, tránh Kiều Bằng đi, trong nháy mắt va chạm vào.
Một tiếng ầm vang lên!
Rào cản máu trong nháy mắt vỡ tan.
Lý Hạo vẫn còn quá yếu, vẫn chưa hoàn toàn hình thành Thế, cho nên lúc bộc phát Huyết Đao Quyết, không làm được giống như Viên Thạc, vượt cấp giết địch.
Nhưng mà kết giới Huyết Đao Quyết đã bị phá tan, Lý Hạo phun ra một ngụm máu tươi, vừa hay lại văng trúng tiểu kiếm của mình, hình như tiểu kiếm bỗng sôi trào, Lý Hạo cảm thấy tiểu kiếm đã to ra một chút.
Hắn cũng không để ý nhiều, đâm một kiếm ra!
“Két!"
Như là âm thanh của thuỷ tinh cọ vào nhau, có chút bén nhọn, bóng đen bị đâm trúng một kiếm, một làn khói đen bay ra.
Mà làn khói đen, trong nháy mắt bị tiểu kiếm cắn nuốt.
Giống như gặp được món ăn ngon gì đó, hoặc là năng lượng đồng nguyên, bóng đen bị trảm phá, tiểu kiếm vậy mà lại chủ động cắn nuốt nguồn năng lượng đặc thù này.
Đúng vào lúc này, cuối cùng thì Viên Thạc ở phía sau cũng chạy tới.
Không nói thêm điều gì, chém ra một đao!
Một tiếng bịch vang lên, khác hẳn với âm thanh sắc bén của Lý Hạo, một đao này chém ra, trực tiếp cắt bóng đen chém thành hai nửa, cùng lúc đó, thạch đao trong tay Viên Thạc, dường như ngửi được mùi gì đó.
Thạch đao nhuốm máu, trong nháy mắt bộc phát ra một cỗ chi lực cắn nuốt.
Nuốt chửng một nữa bóng đen.
Viên Thạc cũng hơi chấn động, không không thể nghĩ nhiều, một lần nữa chém vào nửa bóng đen còn lại.
"Di tích..."
Vào lúc này, bóng đen hét lên một tiếng bén nhọn, mang theo cả tuyệt vọng và không cam tâm, nàng muốn nói ra bí mật của di tích, khiến cho người khác đi tìm sư đồ nhà Viên Thạc để gây phiền phức, thay nàng báo thù diệt môn.
"Rống!"
Hổ khiếu sơn lâm!
Lý Hạo cùng Viên Thạc, lúc này hành động giống hệt nhau, đồng thời phát ra tiếng hổ gầm.
Tiếng rống chấn động tứ phương!
Che phủ tất cả mọi thứ!
Lúc sắp chết, thì tiết lộ bí mật, đây cũng là điều mà mọi người thường làm, Viên Thạc cũng đã từng nói, phòng ngừa lúc kẻ địch sắp chết, để lại mầm móng tai hoạ, cách tốt nhất là trực tiếp giết chết đối phương, khiến cho đối phương không có cơ hội mở miệng.
Cách duy nhất là, tạo ra động tĩnh lớn hơn, che lấp động tĩnh của đối phương.
Đương nhiên, nếu như không sợ, vậy mặc kệ đối phương, thích nói như thế nào thì nói như thế ấy, người nào tới giết người đó...
Điều thứ ba, hiển nhiên hai sư đồ lúc này làm không được, cho nên lúc này, hai tiếng tiếng hổ gầm, trong nháy mắt đã đàn áp tiếng rống của bóng đen.
Mà Lý Hạo, Thế cùng lực kết hợp, trong nháy mắt dung nhập vào trong tiểu kiếm, tiểu kiếm hình như tăng vọt lên, một lần nữa Lý Hạo đâm tới một nữa bóng đen.
Viên Thạc cũng không do dự, trực tiếp chém ra một đao!
Trong nháy mắt chém ra một đao một kiếm, bóng đen hình như bị kéo ra, trong phúc chốc, trực tiếp bị một đao một kiếm xét nát, đao và kiếm, giờ phút này giống như biến thành Thao Thiết, trực tiếp cắn nuốt.
"Ông chủ... Bằng nhi..."
Trong lúc mơ hồ, phát ra một âm thanh mang theo sự đau khổ.
Đó là âm thanh cuối cùng của bóng đen.
Kiều Phi Long cùng Kiều Bằng chết rồi, thật ra bóng đen cũng không quan tâm mình có chết hay không, vốn đã không phải người cũng chẳng phải quỷ, chết thì chết, chỉ hận bản thân không thể chết trước, càng hận chính mình trong thời khắc mấu chốt lại không quả quyết, hại chết trượng phu cùng nhi tử.
Ầm!
Một làn khói đen, hoàn toàn nổ tung, phần lớn đều bị đao kiếm cắn nuốt, phàn nhỏ còn lại, dần dần tiêu tan.
Vừa lúc hai sư đồ giải quyết ba người nhà Kiều gia, một bên đường, bỗng nhiên truyền đến tiếng chó sủa.
Ngay sau đó, Lý Hạo và Viên Thạc đều nhìn thấy một cảnh tượng.
Trong màn đêm, Hắc Báo tung ra một trảo, vào trong lòng đất, mơ hồ lộ ra một cái đầu người, trực tiếp bắt lấy chia năm xẻ bảy!
Viên Thạc khẽ nhíu mày.
Không phải vì Hắc Báo giết người, mà bởi vì chiến đấu như vậy, lực công kích cường đại, thế mà vẫn có siêu năng giả không sợ chết, âm thầm lẻn đến gần, còn là một vị siêu năng hệ Thổ.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Có thể bị móng vuốt của Hắc Báo vồ chết, nếu không phải Tinh Quang sư thì là loại người mới bước vừa vào Nguyệt Minh.
Lão và Lý Hạo cả hai đều bận giết người nhà Kiều gia, thật sự không để ý đối phương... Đương nhiên, người chết rồi, đối phương cũng đừng hòng chạy, chỉ cần hai sư đồ giải quyết xong cường địch, tên này cũng đừng hòng thoát được.