Lúc này, Lý Hạo có chút dở khóc dở cười.
Hắn không ngờ lại có thể trên người của vị Chí Tôn hơn 10 vạn năm trước này, cảm nhận được một cỗ… cảm giác tín nhiệm, cảm giác chắc chắn, cảm giác an toàn.
Đột nhiên, vô cùng hâm mộ Nhân Vương!
Không phải hâm một thực lực của Nhân Vương mà là hâm mộ chỗ dựa của Nhân Vương… cho dù giờ đối phương đã không còn là chỗ dựa, nhưng Lý Hạo cảm thấy, nếu như phía sau mình cũng có một nhân vật giống như Chí Tôn đứng đó, nhất định sẽ vô cùng an tâm.
Lão sư của mình, thực ra cũng là như thế… nhưng đáng tiếc, thực lực lão sư không theo kịp, lúc thực lực lão sư cường đại hơn mình, thực ra cũng như vậy.