Lý Hạo gật đầu: "Đó là bởi vì tiền bối chưa có phát hiện bản thân có vài điểm đặc biệt, tiền bối còn thiếu tự tin. . . Như cái vị Tần Đế Tôn kia, thật ra chính là một người kỳ lạ, hắn tiếp xúc với mấy vị cường giả cũng chưa hề khiếp đảm, hắn tự tin, hắn tin tưởng mình sớm muộn sẽ vượt đám người Nhân Vương, trở thành một thành viên trong đám người đó, thậm chí sẽ siêu việt bọn hắn. . . Tâm tính như thế, mới có thể khiến hắn quẩn quanh bên cạnh một đám yêu nghiệt, đây chính là nguyên nhân hắn có thể quật khởi."
"Đó là bởi vì hắn là hạt giống được ưu ái. . ."
Trương An mới nói được một nữa, dừng một chút lại bị Lý Hạo đánh gãy: "Không, thiên ý chả là gì!"
Lý Hạo lại là lắc đầu: "Thiên ý ưu ái nhiều người nhưng không phải người nào cũng có thể trở thành chí cường giả, thiên ý cũng ưu ái đám người Ngân Nguyệt, kết quả thì sao? Thiên ý ưu ái ngươi, nhưng ngươi vẫn như cũ chỉ là ngươi, có một vài người, cho dù không có thiên ý ưu ái nhưng bọn hắn vẫn có thể tiến xa, chỉ là quá trình khó khăn hơn một chút!"
Hắn tin tưởng rằng Tần Đế Tôn của Tân Võ cho dù không được thiên ý ưu ái, thì giờ này ngày này, ít nhất hắn cũng đã là một vị Đế Tôn, thậm chí còn không phải Đế Tôn bình thường.