TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 277: Tấn cấp (1)

Lý Hạo nhìn thấy một vị tuyệt thế kiếm khách trong Bát Quái.

Sau khi Tinh Không Kiếm hút máu của Lý Hạo, lập tức hơi giải phong, Lý Hạo từng chảy máu, tiểu kiếm cũng từng dính máu của hắn, nhưng chưa bao giờ xuất hiện loại tình huống này.

Hiển nhiên, chuyện giải phong Tinh Không Kiếm có thể có liên quan đến cùng bóng người kia.

Mà điều này cũng khiến cho Lý Hạo và Viên Thạc nhận ra kiếm khách kia, rất có thể là lão tổ tông của Lý gia.

Một vị cường giả tuyệt thế!

Viên Thạc cố nén kích động, hãi nhiên, sợ hãi cùng sự chờ mong trong lòng, giọng nói cũng có chút thay đổi: "Trước không quan tâm những chuyện đó, cách chúng ta quá xa, dính đến cường giả cổ văn minh, việc cấp bách chúng ta là làm bản thân mạnh lên!"

Lão rất tỉnh táo. Chỉ có chính mình cường đại, mới là căn bản.

Nước của thế giới này có lẽ rất sâu, sâu đến mức cổ văn minh biến mất, tất cả truyền thừa đều biến mất, chỉ để lại vài cổ di tích, cùng bát đại gia cực kỳ suy yếu tại Ngân Thành.

Không, bây giờ chỉ còn một nhà.

Thậm chí chỉ còn một người.

Lý Hạo nghiến răng cố lãng quên mọi chuyện ban nãy, hắn còn không dám nghĩ, mỗi lần nghĩ đến một kiếm kia... sẽ vô cùng sợ hãi và kích động.

Đó còn là người sao?

Hắn cẩn thận cầm lên tiểu kiếm, bỗng có chút lo lắng nói: "Lão sư... thứ này rất sắc bén, ta để ở trên người, sẽ không bị kiếm của mình giết chết chứ?"

Viên Thạc sững sốt, có chút rầu rĩ nói: "Cái... vật phẩm siêu phàm này có lẽ không tầm thường, có những vật phẩm siêu phàm có thể nhận chủ, hay ngươi thử đâm chính mình một kiếm, không chừng sẽ không tổn thương chính mình."

"..."

Đây là lời do người nói sao?

Sắc bén như vậy, nếu có thể làm bị thương mình, lỡ đâm chết mình luôn thì làm sao giờ?

Đương nhiên, đâm nhẹ thì chắc không sao đâu?

Được thôi, lời của lão sư có thể tin tưởng, không tin lão sư thì còn có thể tin ai.

...

Lý Hạo nhìn cánh tay đẫm máu, nhìn lão sư, uất nghẹn không nói nên lời.

Viên Thạc cảm thấy xấu hổ, rầu rĩ nói: "Thứ này… làm ngươi bị thương, có lẽ do nó chưa hoàn toàn nhận chủ, sau này sẽ tốt hơn thôi. Không sao, lát nữa ta chế tạo cho ngươi một bao kiếm, ngươi cứ coi nó là dao găm mang ở trên người cũng được."

Ta cũng đâu còn cách khác.

Lão liếc nhìn thạch đao cách đó không xa, còn may, may mà thứ này là đao, lại còn làm bằng đá, sau này cho dù giải phong, cũng sẽ không làm lão bị thương như thanh kiếm này.

Lý Hạo cũng không nói gì thêm, lau sạch máu trên tay, chỉ một vết nứt mà thôi, có đáng là gì.

Lão sư đã nói, thì 99 câu đúng, chỉ sai một câu mà thôi, không cần thiết chất vấn lão sư.

Không đến mức, thật sự không đến mức!

Nghĩ thì nghĩ, vẫn nhịn không được: "Lão sư, lần sau loại chuyện tự mình hại mình này, ngài hãy nghĩ kỹ rồi hẵng đề nghị."

Ta rất tín nhiệm ngươi! Ngươi đừng chà đạp uy tín của lão, sẽ để ta nghi ngờ ngươi không làm gì không được.

"Ranh con!"

Viên Thạc mắng một câu, giở thủ đoạn với ai chứ?

Chẳng phải chỉ đâm một cái thôi sao?

Ban nãy ngươi phun ta một ngụm máu, suýt chút nữa phun chết ta, ta có nói gì ngươi không?

"Bớt nói nhảm, ngươi mới hấp thu một chút năng lượng Huyết Thần Tử, ngươi đứng đó làm gì? Nhanh lên, chớ lãng phí!"

Nghe lão sư nói vậy, Lý Hạo không nghĩ lung tung nữa.

Hấp thu năng lượng!

Hắn lại vận chuyển Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, kiếm năng trong hư không hình như tràn vào nhanh hơn.

Không chỉ hắn, Viên Thạc cũng cảm nhận được, mắt lão sáng lên.

Tinh Không Kiếm dù chỉ giải phong một chút, nhưng đã có hiệu quả tốt hơn.

Tốc độ tập trung kiếm năng càng nhanh!

Lúc này, thương thế của Viên Thạc cũng đã tốt hơn trước nhiều, tinh khí thần tiêu hao do sử dụng Huyết Đao Quyết giờ đã khôi phục không ít.

Trong tay lão cũng xuất hiện một viên hồng hoàn.

Huyết Thần Tử, cấp độ Tam Dương, thậm chí còn mạnh hơn cả Hồng Ảnh mà Lý Hạo giết lần trước.

Sau khi Viên Thạc bước vào Đấu Thiên, lão không có cảm xúc quá sâu đối với Đấu Thiên, thậm chí lão không rõ trình tự phân chia Đấu Thiên... Bởi vậy có thể thấy được, lần trước lão nói mình là Đấu Thiên đỉnh phong, chỉ là nói dóc.

Lão cũng không biết từng cấp độ nhỏ trong Đấu Thiên là dạng biểu hiện gì, làm sao có thể xác định mình rốt cuộc ở cấp độ nào trong Đấu Thiên?

Nhưng Viên Thạc thực sự đang ở trên con đường Đấu Thiên, tiến triển cực nhanh.

Nếu nói đến tích lũy, chắc chắn có liên quan đến lực lượng Hồng Ảnh lần trước, và kiếm năng, đao năng.

Lão nhìn hồng hoàn trong tay, bắt đầu tưởng bở.

Nếu ta ăn cái này, có thể bước vào phía trên Đấu Thiên hay không?

Võ đạo không có ghi chép nào về trên Đấu Thiên.

Trên Đấu Thiên là cảnh giới gì?

"Siêu năng giả đều là phế vật, phía trên Nhật Diệu gọi là Tam Dương, trên Tam Dương có thể được gọi là Cửu Dương... thật không có văn hóa!"

Viên Thạc bộc bạch, lão đang nghĩ có nên đặt tên cho trên Đấu Thiên hay không?

Dù sao, cũng không thể ngày nào cũng gọi là trên Đấu Thiên.

"Trảm Thập, Phá Bách, Đấu Thiên..."

Viên Thạc rơi vào trầm tư, sau đó ánh mắt bèn sáng lên: "Trảm Thập nhân, Phá Bách nhân, Đấu Thiên nhân... cảnh giới tiếp theo, hay cứ gọi Trấn Vạn cảnh?"

Một người trấn vạn người, thế nào?

Vừa nghĩ thôi, lão đã cảm thấy kích động.