Một bên, Lý Hạo cười cười: “Ngọc Thần đạo hữu, ngươi bận việc thì cứ đi đi, ta cũng không lãng phí thời gian của đạo hữu nữa, để… người bạn nhỏ này cùng đi với ta là được!”
“Vậy Bạch Quang đạo hữu xin cứ tự nhiên, có việc lúc nào cũng có thể tới tìm ta!”
Ngọc Thần nở nụ cười, cũng không khách khí, biết vị này có lẽ cũng không hi vọng có Đế Tôn đi theo, còn ôm chút hi vọng với đạo uẩn chi địa… đây cũng là sự chờ mong của mỗi vị Đế Tôn khi đến đây.
Gã cũng hiểu rõ tâm tư của đối phương, chào hỏi một tiếng, rất nhanh rời đi.
Chờ đối phương rời đi, Cự Ngao vẻ mặt bình tĩnh: “Bạch Quang tiền bối, ngài muốn đi đâu?”