TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 296: Đánh cho thỏa thích (1)

Biết được lần này có rất nhiều cường giả đến di tích, Lý Hạo cũng khá coi trọng chuyện này.

Đại viện Viên gia.

Lý Hạo báo cáo sơ qua về sự việc, hắn cũng không có cách giúp đỡ, chỉ có thể chăm chỉ khổ luyện, tranh thủ sớm ngày bước vào Phá Bách, lúc đó mới có tư cách tham gia vào cuộc chiến giữa những cường giả.

Trong viện, Lý Hạo lại tiếp tục luyện võ.

Nội kình đang chuyển đổi về hình kiếm.

Quá trình này diễn ra rất lâu, thật sự đối với Lý Hạo mà nói là một quá trình vô cùng dài, dưới tình huống thông thường, cần thời gian mấy tháng, nhưng đối với nhiều Phá Bách thì chỉ là một thời kì chuyển tiếp, kì thực không chút khó khăn.

Qua vài tháng liền có thể trở thành một Phá Bách thật sự, ai sẽ không sốt ruột đây?

Lý Hạo rất nóng lòng a!

Bên cạnh, Viên Thạc đang tựa vào ghế suy nghĩ gì đó.

Chiếc ghế dựa bằng mây kêu lên kẻo kẹt.

Viên Thạc đột nhiên nói: "Tôn Nhất Phi, Tề Mi Côn Vương, am hiểu côn pháp, Tề Mi Côn năm đó đánh khắp Ngân Nguyệt, hầu như không có đối thủ!"

"Năm xưa, cảnh giới võ sư ở Ngân Nguyệt, luyện kiếm có Thất Kiếm Khách, luyện thương có Ngân Nguyệt Tam Thương, luyện quyền có Nam Bắc Song Quyền, luyện côn... thì chỉ có Tề Mi Côn Vương!"

"Một cây thương nguyệt côn một đời người... côn pháp dễ lúc bắt đầu nhưng lại khó tinh thông được! Tề Mi Côn Vương Tôn Nhất Phi, lại là một tay côn pháp xuất thần nhập hóa, không tính là Đấu Thiên, nhưng trình độ Phá Bách, đích thực là một tên dũng mãnh!"

Lý Hạo không xen vào, hắn tiếp tục luyện quyền, lặng lẽ lắng nghe.

Lão sư rất ít khi nói về quá khứ, lần này ngược lại khá hứng thú, hắn cũng chỉ muốn lắng nghe.

"Ta và Tôn Nhất Phi, năm đó thật ra cũng không có ân oán gì, nếu nói là đại thù, vốn dĩ là không có... Chẳng qua ta trẻ tuổi hơn lão ta một chút, lão có một đồ đệ, tuổi tác cũng không kém ta bao nhiêu."

Viên Thạc lại cảm khái: "Võ sư, ra tay chính là giết người... kì thực cũng thường thấy, cho nên năm đó chính phủ cấm võ, thật ra cũng đúng thôi. Cũng vì nguyên nhân này, ta và Tôn Nhất Phi kết thù. Sau đó, ta và lão ta hẹn chiến ở một Hoành Đoạn hạp cốc, năm đó ở đấy có một cây cầu vắt ngang qua, chúng ta ở đó giao chiến, ước định xong rồi, kẻ nào rớt khỏi cầu trước, kẻ đó chính là người thua cuộc."

"Tôn Nhất Phi lớn hơn ta khoảng 10 tuổi, lúc đó ta vừa vào đỉnh phong, trận chiến vừa bắt đầu, ta liền chiếm thế thượng phong, dùng Hổ Đấu Thuật, liên tiếp đánh đứt hai cánh tay của lão, đánh nát luôn Tề Mi Côn... Tôn Nhất Phi không chịu được nỗi nhục này, trực tiếp nhảy thẳng xuống cầu, cây cầu vắt ngang đó cách hẻm núi có đến vài chục mét... Ta cứ tưởng lão đã chết rồi."

Viên Thạc thở dài một hơi: "Không ngờ lão lại cư nhiên bước vào Hồng Nguyệt, xem ra, Ánh Hồng Nguyệt lúc trước sau khi bị ta đánh bại, thành lập nên tổ chức Hồng Nguyệt, khả năng là đã lôi kéo được một vài vị võ sư cũng bị ta đánh bại lúc trước."

Lý Hạo có chút hiếu kì, nhịn không được mà hỏi: "Lão sư, Ánh Hồng Nguyệt năm đó không bằng người, vậy tại sao lại thành lập được một tổ chức lớn như Hồng Nguyệt được?"

20 năm trước, đối phương vẫn chưa sánh được với lão sư cơ mà.

"Không rõ lắm, ta với ông ta giao đấu, chắc đã là chuyện của 25 năm trước rồi, lúc đó ta gần 50 tuổi, tên đấy nhỏ hơn ta, có lẽ cảm thấy ta đang xuống dốc, nên nghĩ đánh bại ta sẽ được vang danh... Nhưng mà lúc đõ ta đã lãnh ngộ được thế trong Ngũ Cầm, chỉ là chưa dung hợp được nó mà thôi, mặc dù như vậy, tên đó cũng bị ta đánh cho chạy mất..."

"Lão sư, người trước nay ra tay đều là diệt cỏ tận gốc, lần đó tại sao lại không trừ khử luôn?"

Đây cũng là điểm mà Lý Hạo thấy kì lạ, tại sao phải giữ lại nhiều kẻ thù như vậy?

Viên Thạc không biết nói sao: "Ta không phải là gặp ai cũng giết! Nói như ta là ma đầu không bằng, ta giết người, bình thường đều là mất kiểm soát trong lúc giao chiến. Hoặc là đối phương quá yếu, hoặc là quá mạnh, nếu không thì là ngang tài ngang sức..."

Cho nên mới đánh chết người.

Lý Hạo nghĩ một hồi, có chút trố mắt, đứng hình.

Mạnh quá, yếu quá hoặc là ngang tài ngang sức, người đều đánh chết... Vậy... không phải là ma đầu thì là gì?

"Tên Ánh Hồng Nguyệt này, lúc trước không chết, kì thực là có nguyên nhân khác. Bình thường ta không giết một là đối phương biết điều, mắt thấy sắp thua, liền chủ động đầu hàng. Hai là thương thế quá nặng, ta cũng không nỡ, cứ tiếp tục đánh, chính là lưỡng bại câu thương. Còn nếu không thì là do có người hậu thuẫn phía sau... khó mà ra tay được."

Viên Thạc cười: "Ánh Hồng Nguyệt tính là ở loại cuối cùng, hắn có người chống lưng, ta không biết người đó là ai, chỉ là lúc so tài, ta có thể cảm nhận được, có người đang theo dõi, để mắt tới mình, bây giờ nghĩ lại... không phải là Phá Bách thì cũng là Đấu Thiên!"

Được rồi, cái này cũng đã quá rõ ràng.

Kiều Nhất Phí là do nhảy cầu, nên lão sư mới cho rằng đối phương đã té chết rồi.

Ánh Hồng Nguyệt năm đó là do có người chống lưng, có cường giả đứng sau, cho nên lão sư mới không dám đánh chết.