TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 330: Tâm Hỏa Viên, Uẩn Thần (3)

Phá vỡ sự cân bằng của ngũ tạng!

Phổi, tì... những cơ quan nội tạng này, thậm chí đã có chút rỉ máu, giống như bởi vì đã phá vỡ sự cân bằng, tim càng cường đại, máu chảy ngày càng nhanh, dẫn đến những cơ quan nội tạng này, khó mà chịu được việc trái tim bị cường hóa.

"Cho nên, đồng thời khuất phục một tạng, tứ tạng khác cũng sẽ cường đại theo, nếu không rất dễ bị phá vỡ..."

"Xiềng xích khóa siêu năng, càng mạnh càng tốt! Yếu quá, một khi thế mạnh lên, rất dễ đánh vỡ xiềng xích, vận khí tốt sẽ trở thành siêu năng giả. Vận khí không tốt, thì những cơ quan nội tạng tiếp theo sẽ cùng bị đánh vỡ..."

Lão cảm ngộ được hết những thứ này, lúc này, Tâm Hỏa Viên đã ngưng làm loạn.

Nhưng mà rất nhanh, Viên Thạc lại phát hiện một cơn dị thường khác.

Trong tim, Tâm Hỏa Viên không giãy giụa nữa, mà xiềng xích, cũng dần dần bình ổn trở lại, nhưng không lâu sau, đột nhiên, Tâm Hỏa Viên lại hồi tỉnh, lúc này nó giống như quấn khóa siêu năng lại với nhau.

Cự Viên kia, cầm trong tay xiềng xích, đột nhiên gầm hét lên trong tim.

Hỏa!

Ánh mắt bừng lên vô số ngọn hỏa diễm, cả một Tâm Hỏa Viên, nháy mắt biến thành một hỏa hầu thật sự.

Tâm Viên Thạc vừa động, ngay sau đó, Ngũ Cầm chi thế bộc phát.

Hổ, lộc, hùng, điểu, bốn thế vẫn giống như lúc trước, nhưng khi viên thế xuất ra, nó bị tách khỏi bốn thế khác trong chốc lát, Hỏa Viên cường đại, giống như hiện ra từ hư không, lúc này, vẫn còn bị xiềng xích quấn lấy.

Rầm rầm rầm!

Tiếng xiềng xích vang lên.

Ngay sau đó, Tâm Hỏa Viên có hơi bạo động, đột nhiên một sợi xích đánh vào hư không.

Một kích này, giống như xuyên qua mọi vật!

...

Trong viện.

Mấy người Lưu Long cũng cảm nhận được một chút dị thường, đang chờ đợi, bỗng nhiên, ánh mắt Lý Hạo biến đổi, hắn nhìn thấy một sợi xiềng xích màu lửa đỏ, bắn ra khỏi phòng!

Mang theo uy lực cường đại!

Đây cũng không phải là ánh mắt đặc biệt của hắn mới có thể thấy được, mà là tất cả mọi người đều thấy.

Nháy mắt, Lý Hạo cũng được, Lưu Long cũng được, đều ào ào nhảy lên xoay mình, tránh né xiềng xích kia.

Ngược lại là Vương Minh, bởi vì đã tiến vào Nhật Diệu, vừa thấy sợi xích, không biết là do trốn cũng không thoát được, hay là cảm thấy không cần phải trốn, mắt thấy khóa siêu năng bay tới, tên này cư nhiên lại có chút hưng phấn.

Có thể vẫn cho rằng Viên Thạc đang thử nghiệm mình!

Không nói hai lời, một thanh kiếm vàng ngưng tụ hiện ra, liền chém tới dây xích!

Đang!

Một tiếng vang chát chúa truyền đến, liền sau đó, Viên Thạc trong phòng quát lên: "Quay về!"

Bịch một tiếng, thanh trường kiếm màu vàng bị phá vỡ, nháy mắt nát tan.

Mà dây xích, vẫn tiếng về phía trước, sắc mặt Vương Minh biến đổi, miệng đầy máu tươi, mắt thấy được sợi xích sẽ xuyên qua đầu, đột nhiên, xiềng xích kia hình như bị khống chế, bị kéo trở về!

Liền sau đó, cửa mở ra.

Sắc mặt Viên Thạc có hơi ửng hồng, bước ra, nhìn Vương Minh một cái, hồi lâu mới lên tiếng: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Vương Minh lúc này mới thấy hơi sợ, có chút hoảng hốt, nuốt nước bọt: "Lão sư... không phải muốn thử thách chúng tôi sao?"

"..."

Viên Thạc không phản bác được.

Thử thách cái rắm!

Vừa trong nháy mắt, Tâm Hỏa Viên lại không nghe lời, muốn phản kháng, không chịu khống chế mà thoát ra ngoài, đương nhiên, Tâm Hỏa Viên bị khóa lại, vẫn là bị Viên Thạc khống chế, trấn áp được.

Chỉ là không ngờ, tên Vương Minh này, đơn thuần... ngu xuẩn như thế!

Thử thách ngươi cái gì hả?

Có gì để mà thử thách.

"Chúc mừng lão sư!"

Lúc này, Lý Hạo bật người đứng dậy, phủi phủi bụi dính trên người, sắc mặc vui mừng.

Thành công rồi sao?

Còn nữa, dây xích vừa rồi là gì?

Đấu Thiên chỉ là võ sư, nhưng xiềng xích vừa nãy, xuất hiện từ hư không, nháy mắt đánh tan thanh kiếm hệ kim của Nhật Diệu, đây ngược lại có chút mùi vị của siêu năng.

Xiềng xích màu lửa đỏ, đây là có liên quan đến thần tim?

Trong lòng Lý Hạo chợt nghĩ, Viên Thạc nhìn hắn một cái, lại nhìn cái khoát tay của Lưu Long bên cạnh, nở nụ cười nhàn nhạt: "Chỉ là mới bắt đầu thôi, chẳng có gì đáng chúc mừng cả!"

Dứt lời, lại nhìn ra ngoài, trời đã sáng rồi.

Về phần Vương Minh, lúc này mới hoàn hồn trở lại, lau máu trên miệng, nhìn Viên Thạc, ngờ nghệch hỏi: "Lão sư... vừa nãy là gì vậy ạ?"

Viên Thạc là võ sư!

Võ sư, cũng thường đại biểu cho một điểm, đánh gần rất mạnh, đánh xa lại rất yếu.

Thế của Đấu Thiên, y cũng biết một ít.

Nhưng xiềng xích vừa nãy, cảm thấy không phải thế.

Là đánh xa!

Một vị võ sư Đấu Thiên, cư nhiên lại có thể đánh xa, nháy mắt đập tan được kiếm siêu năng!

Không thể tưởng tượng được!

Vương Minh lúc này, có hơi không thể giải thích được.

Viên Thạc liếc nhìn y, mở miệng nói: "Ai nói võ sư chỉ có thể đánh gần? Là ngươi cảm thấy rằng, ta cách ngươi quá xa, nên sẽ không làm gì được ngươi đúng không?"

"Không... không phải ý này..."

Viên Thạc cười: "Ý của ngươi chính là vậy còn gì!"

Vương Minh ngượng ngùng.

Y cứ tưởng mình là Nhật Diệu rồi thì cho dù gặp Viên Thạc cũng không dám nói có thể địch nổi, ít nhất cách xa một chút, cũng còn có thể chạy thoát được.

Vậy mà... đòn vừa nãy, đánh cho y đầu óc choáng váng.