Lão sư đoán, thạch môn có tám cái.
Cái thạch môn mà mình nhìn thấy lần trước, có vết lõm, không phải mai rùa thì là búa, dù sao cũng có cảm giác tròn trịa, mai rùa ở đây, có phải lại là chìa khóa để mở thạch môn đó hay không?
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã rời khỏi Ngân Thành.
Từ nhỏ đến lớn, Lý Hạo rất ít khi rời khỏi Ngân Thành.
Khi còn bé có cha mẹ ở đây, kỳ thật cũng đã đi qua thành phố bên cạnh, sau này lớn lên, vẫn ở Ngân Thành, hắn có thể là người có ít kiến thức nhất trong mấy người ở đây.
Xe chạy ra khỏi Ngân Thành.
Đường vẫn còn, và vẫn khá rộng rãi.
Xe cũng lái rất thuận lợi.
Vương Minh biết Lý Hạo không có kiến thức gì, cười ha ha nói: “Nhìn bộ dáng của ngươi, chắc chưa từng thấy qua nhỉ? Đây là con đường mà Thiên Tinh vương triều đã xây dựng từ những năm trước, lúc đó hy vọng con đường lớn này chạy qua tỉnh 99, thuận tiện để cho vương triều có thể kiểm soát bất cứ lúc nào. Kết quả về sau siêu năng trỗi dậy, lộn xộn, một số nơi không được sửa chữa, trực tiếp bị gián đoạn. Một số nơi đã được sửa xong, nhưng qua nhiều năm như vậy, lại không có cơ hội, cũng không có nhân lực và vật lực để sửa chữa, để bảo trì, vì vậy hiện tại ở nhiều nơi đường đã không còn thông nhau nữa.”
“Còn có một số người, cố ý phá hủy đại lộ, hy vọng thoát khỏi sự kiểm soát của Thiên Tinh vương triều.”
Vương Minh thở dài một tiếng: "99 hành tỉnh, có biết bao nhiêu người! Gần mười tỷ dân, một tỉnh là một thiên hạ, một số quan lớn, đã sớm muốn tự lực cánh sinh.”
“Ngân Nguyệt nằm ở vùng biên cương, giờ phút này ngược lại hiếm khi có được một chút yên tĩnh.”
Vùng biên cương...
99 hành tỉnh, đã rất rất lớn, bao trùm hơn một nửa thiên hạ.
Nhưng lại không có nghĩa, lãnh thổ là vô hạn.
Ngân Nguyệt hành tỉnh lại đi về phía bắc, vượt qua mấy dãy núi, là một quốc gia khác, chỉ là người sống ở Thiên Tinh vương triều, rất ít khi để ý mà thôi.
Mấy năm trước... Hoặc, có thể là một trăm năm trước, chiến tranh xảy ra.
Cho nên, Ngân Thành khi đó, là vùng trung tâm của Ngân Nguyệt hành tỉnh, là một tòa thành chiến tranh, còn cùng quốc gia bên cạnh phát sinh qua một hồi chiến sự.
Nhưng trong 100 năm qua, cả hai bên gần như đã hoàn toàn bị cô lập.
Ngân Thành không còn là căn cứ chiến lược quan trọng, thậm chí Thiên Tinh vương triều, có khi còn sắp lãng quên rồi, ở bên kia núi, còn có quốc gia khác.
Lãnh thổ biên cương, cũng bị giảm đáng kể.
Không có kẻ thù, biên cương ngoại trừ đại diện cho sự xa xôi, còn có thể đại biểu cho cái gì?
Ai sẽ quan tâm, một quốc gia nhỏ, một quốc gia nhỏ 100 năm không dám đi xâm lược.
Lãnh thổ của đối phương, nghe nói còn không lớn bằng Ngân Nguyệt hành tỉnh.
Ngay cả Lý Hạo, kỳ thật cũng chỉ là đọc giới thiệu của đối phương trên một số quyển sách, thế hệ của cha hắn, thế hệ của ông hắn, kỳ thật cũng chưa từng tiếp xúc với đối phương, chưa từng xảy ra chiến tranh.
Mơ hồ có một chút ấn tượng, quốc gia phía sau dãy núi kia, giống như được gọi là - Đại Ly.
Về lý do tại sao nó được gọi như vậy, chế độ gì, bao nhiêu dân số, siêu năng có xuất hiện hay không ... Cũng không biết được.
Cũng không ai quan tâm!
Trăm năm không chiến sự, còn cách mấy dãy núi cao lớn, cơ hồ chính là hai thiên địa, Thiên Tinh vương triều chính mình 99 hành tỉnh cũng không yên ổn, ai lại có thời gian đi quản đối diện như thế nào?
Ngay cả Ngân Nguyệt hành tỉnh cũng nằm trong phạm vi vương triều, nhưng mấy năm nay mức độ chú ý cũng rất thấp. Nếu không phải một số cường giả xuất thân Ngân Nguyệt còn đang hoạt động, có khi đã sớm bị người ta lãng quên, Thiên Tinh vương triều lại còn có một cái Ngân Nguyệt hành tỉnh.
Những suy nghĩ này, hiện lên trong đầu Lý Hạo.
Hắn nhìn đồng bằng nhấp nhô ở hai bên, cũng thấy một ít thỏ rừng băng qua đường, một ít cây hai bên đường, một số chết khô, một số gãy, con đường này, sợ là không có ai đến để duy trì và bảo trì.
“Ngân Nguyệt không tính là quá loạn, Ngân Nguyệt, thế nào lại buông lỏng quản lý vùng ngoại ô của thành phố như vậy?”
Lý Hạo hỏi một câu, những chuyện này, những người khác có lẽ hiểu, hắn thật đúng là không hiểu.
Vương Minh sống ở Bạch Nguyệt thành, gia tộc cũng coi như có thế lực, đối với những thứ này ngược lại biết nhiều: “20 năm trước, siêu năng xuất hiện, sau đó Tuần Dạ Nhân thành lập. Ngay từ đầu Tuần Dạ Nhân thành lập không có nhiều ảnh hưởng, nhưng khi kẻ mạnh ngày càng mạnh mẽ, dần dần, Tuần Dạ Nhân cũng cần quyền nói chuyện.”
“Và ban đầu Tổng cục Hành chính, trụ sở đóng quân, cùng Tuần Dạ Nhân cũng có một số xung đột, mặc dù quy mô không lớn, nhưng xung đột vẫn có, đặc biệt là phía Tổng cục Hành chính, Tổng cục là cơ quan trực thuộc vương triều, Tuần Dạ Nhân lại trực thuộc Tuần Kiểm Ti, hai bên không cùng một hệ thống, Tổng cục Hành chính luôn muốn tiếp quản Tuần Dạ Nhân, kết quả là xảy ra xung đột ... "
Lý Hạo yên lặng lắng nghe, tranh giành quyền lực, xem ra bất cứ lúc nào cũng không thể tránh được.
“Thiên Tinh vương triều hiện tại đã mất kiểm soát các tỉnh lớn sao?”
Lý Hạo lại hỏi một câu.
Vương Minh cười nói: “Không biết, nghe nói hơn 20 hành tỉnh ở Trung Bộ, vẫn còn trong phạm vi khống chế của vương triều! Nhưng ngoại trừ các tỉnh này, các khu vực địa phận khác, vương triều đã không thể cai trị.”
Ba phần tư khu vực, đã không thể kiểm soát!
Vượt quá dự đoán của Lý Hạo!
Hắn vốn còn tưởng rằng, chỉ có từng tỉnh làm loạn, không nghĩ tới là ngoài 20 hành tỉnh kia, đa số những nơi khác cũng không thể khống chế.
Thiên Tinh vương triều... Là qua các triều đại đến nay, vương triều đầu tiên hoàn thành đại thống nhất, cái gọi là đại thống nhất, cũng không phải là một địa vực lớn như mấy hành tỉnh, mà là toàn bộ vùng Trung Nguyên, toàn bộ thiên địa... Tất cả đều bị cai trị!
Đối với một số quốc gia nhỏ xa xôi, chẳng hạn như Đại Ly vương triều, bởi vì cách nhiều dãy núi, lãnh thổ cũng nhỏ, không đáng để thống trị, lúc này mới không đánh qua.
Người ta nói, năm đó trong thời kỳ khai quốc, chỉ riêng việc đánh hạ xuống vùng đất này, đã mất khoảng 50 năm.
Vương triều được thành lập gần 200 năm, hoàng gia ngày nay, trên thực tế, đã sớm lui về phía sau hậu trường.