Người của Quang Minh Đảo, thân mặc bạch y, không ít nữ nhân, trực tiếp khống chế lấy một chiếc phi thuyền bay lơ lửng tới, không phải phi thuyền, mà là vật phẩm siêu phàm, chỉ là chưa tới cấp bậc Nguyên Thần Binh.
Những người này, trực tiếp để cho phi thuyền lơ lửng, cố định phi thuyền trên không trung, nhìn xuống dưới mặt đất, tương đối phô trương.
Mà Kiếm Môn bên đó, Hồng Nhất Đường xuyên không đến, lưng đeo trường kiếm, cách rất xa đã chắp tay nói: "Tôn đại ca!"
Tôn Nhất Phi nghiêng đầu nhìn y một cái, không hề coi thường, nhưng lại có chút giễu cợt: "Hồng Nhất Đường, năm đó bên trong Thất Kiếm, ngươi coi như là số nghịch đảo, không ngờ bây giờ những người khác đã chết, chính giữa Thất Kiếm, ngươi ngược lại là sống thoải mái!"
Hồng Nhất Đường cũng không tức giận, chỉ là có chút than phiền: "Khả năng ta tương đối tiếc mạng."
Nói xong, nhìn thoáng qua mấy vị đệ tử của hắn, khẽ gật đầu: "Tôn đại ca lần này mang đến mấy vị đệ tử, cảm giác cũng không tệ, ước chiến lần này kết thúc, có cơ hội, có thể cho người trẻ tuổi luận bàn nhiều hơn một chút."
Tôn Nhất Phi nhìn theo tầm mắt của y, nhìn thoán qua phía sau y, thấy được một nữ tử tuổi còn trẻ, ánh mắt sắc bén, ngược lại là có chút phong thái kiếm khách.
Lưng cũng đeo một thanh trường kiếm, trang phục không giống mấy vị siêu năng thông thường.
"Cảm ngộ được thế chưa?"
"Tạm thời vẫn chưa."
Hồng Nhất Đường lắc đầu, lấy làm tiếc nói: "Thế khó ngộ, một đạo võ sư, muốn suy tàn, quan trọng là không tàn ở đây!"
Tôn Nhất Phi gật đầu, ngược lại là không nói lời nào cho là xem thường, suy nghĩ một chút nói: "Không cần chọn ngày nữa! Hồng Tụ, đợi tí nữa ngươi cùng vị tiểu cô nương này so tài một chút!"
Hồng Nhất Đường có chút bất ngờ, nhìn nữ đệ tử của Tôn Nhất Phi.
Tôn Nhất Phi bình tĩnh nói: "Hồng Tụ là Phá Bách hậu kỳ, không phải con gái ngươi cũng không kém sao? Xem ra chính là con gái ngươi, rất giống người lớn, nhưng mà có cảm giác mạnh hơn so với ngươi, ngươi năm đó không có nhuệ khí như vậy!"
"Là nữ nhi của ta, Hồng Thanh, gọi Tôn bá bá!"
Hồng Thanh nhanh chóng tiến lên, chắp tay ân cần thăm hỏi, "Tôn bá bá!"
"Đừng khách sáo, không có gì! Cha ngươi, ta không quá để mắt, không nên học y, chiến thư tới cửa, cũng không dám ứng chiến."
Hồng Thanh có chút lúng túng, Hồng Nhất Đường ngược lại rất thoải mái: "Nếu ta ứng chiến, bây giờ khả năng không còn ở đây, Tôn đại ca, ta vốn cũng không như y, hà tất tự tìm phiền não."
"Phế vật!"
Tôn Nhất Phi mắng một câu, lại cười: "Nhưng mà cũng đúng, ngươi coi như tự biết sức mình!"
Hồng Nhất Đường lại nhìn hai vị đệ tử còn lại của y, hỏi: "Tôn đại ca chuẩn bị theo quy tắc?"
"Không thể?"
"Không phải, nhưng mà Viên... Đệ tử Viên lão, hình như không ở bên cạnh, bên cạnh mang theo một vị đệ tử thu nhận chưa đến mấy năm, trước kia còn là học văn, sau này mới học võ, trước sau cũng chưa tới ba năm."
Là ý nói, ngươi bên này, ai ở trên?
Tôn Nhất Phi chẳng muốn đếm xỉa đến y, ngươi thì biết cái gì.
Y vẫy vẫy tay không kiên nhẫn được nữa: "Tránh ra, không có rảnh cùng ngươi ôn chuyện!"
Hồng Nhất Đường nở nụ cười, không nói gì nữa, mang theo con gái đến bên mấy người Kiếm Môn.
Rời đi được một đoạn, sau lưng, Tôn Nhất Phi bỗng nhiên lại nói: "Đợi tí nữa Hồng Tụ cùng con gái của ngươi, mở trận cho mọi người! Một chút là dừng, so tài là chủ yếu, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Hồng Nhất Đường mặt biến sắc, không phải bởi vì mở màn không tốt, mà với tình huống bình thường, võ sư so tài, mở màn chỉ là món ăn khai vị, tàn khốc ở phía sau, lợi hại cũng ở phía sau.
Là có ý gì?
Y còn tưởng rằng Tôn Nhất Phi sẽ để vị để tử Trảm Thập của mình lên sân, cùng đệ tử Viên lão mở màn.
Nhưng rõ ràng, y không có ý như vậy.
Mà lại để cho tên đại đệ tử kia của y lên sân!
Có chút nghi ngờ, y không muốn hỏi nhiều, gật đầu: "Có thể!"
"Ừ, vậy là tốt rồi!"
Tôn Nhất Phi nở nụ cười, đám người rời đi, nhìn nữ đệ tử của mình: "Lần này mang ngươi tới, cũng không thể một chuyến tay không. Con gái của Hồng Nhất Đường không kém, so với ngươi cũng tương đối, vừa vặn, kỳ phùng địch thủ, thích hợp nhất nhưng mà! Đừng xem nhẹ cô ta, cha cô ta mặc dù nói chướng mắt, nhưng Ngân Nguyệt Thất Kiếm, cũng không phải kẻ yếu! Hồng Nhất Đường được xưng Địa Phúc Kiếm, một kiếm xuất ra, long trời lở đất, con gái cô ta cũng là kiếm khách, không hề yếu, trong đám võ sư, kiếm khách vẫn rất mạnh..."
Hồng Tụ gật đầu, chỉ là có chút do dự: "Sư phụ, vậy sư huynh của y?"
"Đối thủ của y là cái tên Lý Hạo kia! Ngươi cùng con gái Hồng Nhất Đường so tài là chủ yếu, coi như đồng môn so tài là được..."
Nói xong, nhìn Tôn Mặc Huyền: "Ngươi cùng Lý Hạo kia, không cần kiêng dè bất cứ điều gì, chính là chiến trường! Ngươi trải qua chiến trường, hắn cũng không đỡ nổi 1 chiêu, ra tay không hối hận, giết, tên đó cũng là đối thủ yếu!"
Tôn Mặc Huyền liên tục gật đầu!