Lý Hạo có hơi khó nghĩ.
Nhưng mà cũng chẳng quan tâm tới điều gì, nghĩ một lát, chợt lên tiếng: "Cái đó... kiếm năng của tỷ cho em mượn dùng một chút được không?"
Lý Hạo nghĩ đến, mình chỉ có Tinh Không Kiếm.
Nhưng người ở trận đấu quá đông, Tinh Không Kiếm lại quá sắc bén, không thích hợp để bộc lộ, người khác cũng chẳng có kiếm gì tốt, ngược lại là kiếm của nữ nhân, thật không tệ, kiếm Lý Hạo nhìn thấy lúc trước, một nhát có thể xuyên qua nham thạch, mà chẳng hề bị hao tổn gì.
Kiếm tốt!
"Kiếm?"
Hồng Thanh sửng sốt một chút, hắn không phải là đệ tử của Ngũ Cầm Vương sao?
Ngũ Cầm Vương am hiểu quyền pháp, chưởng pháp, trảo công, nhưng chỉ là không có sở trường về kiếm!
Nghĩ thì nghĩ vậy, cô ta cũng đưa kiếm cho Lý Hạo.
Vì vinh quang của Võ Lâm Ngân Nguyệt!
Đằng xa, Hồng Nhất Đường khẽ nhíu mày, trong lòng có hơi than vãn, con gái... quá đơn thuần rồi.
Vậy không tốt!
Một khi Lý Hạo dùng thanh kiếm này đánh bại Tôn Mặc Huyền, thậm chí giết luôn đối phương, khả năng sẽ vô duyên vô cớ mà dẫn đến một vài phiền toái.
Đương nhiên, Tôn Nhất Phi chưa chắc đã để ý đến.
Nhưng Hồng Nhất Đường cẩn thận thành quen rồi, lúc này có hơi bất mãn, nhưng rất nhanh liền khỏa lấp xuống, bỏ đi, mượn thì cũng mượn rồi, giờ đi đòi lại, chưa nói đến đắc tội Tôn Nhất Phi thì đã làm phật lòng Viên Thạc trước rồi.
...
Lý Hạo nhận lấy kiếm, gõ thử một chút, lắng nghe âm thanh rung động trong trẻo của kiếm, lộ ra nụ cười.
Kiếm tốt!
Hắn cởi áo khoác, lúc này, mặc vào chiếc áo lót, mang đôi ủng da do Tuần Kiếm Ti phát, trông có vẻ chẳng ra cái gì.
Nhưng Lý Hạo cũng không để ý tới điều này.
Trước mặt, Tôn Mặc Huyền cũng rút thanh trường côn phía sau lưng ra, khẽ gật đầu với Lý Hạo, hai người đồng thời bước vào giữa trận địa.
"Đệ tử Tề Mi Côn Vương, Tôn Mặc Huyền!"
"Đệ tử Ngũ Cầm Vương, Lý Hạo!"
Hai bên ở trên sân, đều rất lễ độ.
Bốn phía, đám siêu năng đang quan sát trận chiến, vẫn còn nuối tiếc về kết cục trận đấu của bọn người Hồng Thanh lúc nãy, lấy làm đáng tiếc.
Lúc này, có người lớn tiếng hô lên: "Lý Hạo này, nghe nói mới nhập môn mấy năm, luyện võ chưa đến 3 năm, đây chẳng phải là đi tìm đường chết sao?"
"Đáng tiếc, trận đấu vừa rồi mới đặc sắc, nhưng mà không thiệt thòi, ít nhất cũng thấy được trận đấu tuyệt vời của võ sư!"
Một vài siêu năng đang tán dóc, cảm thấy trận đấu này kì thực cũng không có gì thú vị.
Khẳng định chẳng mạnh bạo như trận vừa rồi.
Trong trận.
Lý Hạo và Tôn Mặc Huyền nhìn nhau, cả hai không để ý đến kẻ nào khác.
Lúc này, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương.
Ánh mắt Lý Hạo ngưng trọng, đây là lần đầu tiên theo đúng nghĩa hắn giao thủ thật sự với một vị cường giả Phá Bách viên mãn, hơn nữa còn không phải so tài, mà là trận chiến sinh tử.
Lần này, cũng không phải là đánh lén, mà là chém giết chính diện.
Lý Hạo cắm trường kiếm ở một bên, chưa vội dùng đến, mà bày ra tư thế của Ngũ Cầm Thuật trước.
Trong mắt Tôn Nhất Phi, chỉ có Lý Hạo.
Y cầm trường côn giơ lên, hai bên quan sát lẫn nhau, nhất thời vẫn chưa ra tay, mà tìm kiếm cơ hội cho riêng mình.
Ngoài trận, đợi một hồi, vẫn chưa thấy hai người ra tay, có người đã không kiên nhẫn được nữa.
"Vẫn chưa bắt đầu à!"
"Đùa sao? Hai tên nam nhân, cứ nhìn nhau mãi, đây là xem có vừa ý nhau hay không à?"
Những tiếng ồn ào này, phần lớn là người ở tổ chứ nhỏ, tổ chức lớn ngược lại ít hơn chút, người của tổ chức lớn, phần nhiều vẫn là có một đẳng cấp rõ ràng hơn, bên trên không lên tiếng, phía dưới cũng không dám mở miệng làm loạn.
Mà đúng lúc này, Viên Thạc lại nhẹ nhàng giậm chân.
Tảng đá dưới đất liền vỡ vụn thành 7, 8 miếng, bắn ra khắp nơi!
Tốc độ kinh người!
Ầm ầm ầm... âm thanh truyền đến liên tiếp, 7, 8 siêu năng vừa mới ồn ào, một nữa trong đó trực tiếp bị bắn chết!
Động thái này, lập tức lầm chấn động mọi người!
Những người sống sót còn lại, đều là do có cường giả ra tay cản những viên đá lại, mấy người này đang chuẩn bị tức giận, liền sau đó, một thanh trường côn mạnh mẽ lao xuống, một tiếng ầm vang, trên trường côn còn kèm theo hỏa quang cuồng bạo.
Một vị cường giả Nhật Diệu trong đó, trực tiếp bị trường côn nghiền thành bột vụn, nháy mắt tan biến vào không trung.
Bốn phía liền lập tức yên lặng.
Tảng đá là do Viên Thạc đánh ra.
Trường côn là do Tôn Nhất Phi phóng tới.
Hai vị cường giả, cũng không nói chuyện, chỉ tiếp tục quan sát trận chiến.
Mà ở bên ngoài, lúc này lại yên tĩnh đến đáng sợ.