Liễu Diễm thấp giọng nói: "Lúc nãy ta thấy có một vài Hồng Nguyệt hình như đang nhìn ngươi, ngươi tốt nhất là đừng nên vào..."
"Không sao đâu."
Lý Hạo cười, lắc đầu: "Tỷ, ngày mai tìm cơ hội, giết chết tên kia là được, đừng tức giận mà ảnh hưởng sức khỏe."
"Cái này ngươi không cần lo, tiểu Hạo, ngươi tự chú ý an toàn là được."
Liễu Diễm không nói nhiều, nói quá nhiều, những kẻ liều mạng như Lý Hạo đi tìm tên Lý Đại Hổ phiền phức kia, vậy thì sẽ càng phiền toái hơn.
Cho dù vào di tích, cũng không phải là vào thì sẽ liền báo thù.
Đúng là cần phải tìm thời cơ thích hợp.
Lúc này, Vương Minh cũng đi tới, có hơi hiếu kỳ nói: "Các người nói, bộ trưởng sẽ kêu ai tới, rõ ràng là kẻ này không tầm thường, chẳng lẽ cường giả của tổng bộ Tuần Dạ Nhân tới?"
Lý Hạo lắc đầu, sao hắn biết được.
Hay là Ngọc tổng quản vào?
Nhìn chùm sáng của Ngọc tổng quản, mạnh hơn Tử Nguyệt kia một chút, nói không chừng chính là Húc Quang mà bộ trưởng vừa nãy nói tới, cho dù không phải, thì ít nhất cũng là Tam Dương đỉnh phong.
Nếu như vị này vào, ngược lại có thể đối phó với hai vị kia.
...
Người của Tuầ Dạ Nhân, cũng đang đợi.
Bộ trưởng đích thực sẽ không vào, vậy người tới tiếp theo đây sẽ rất quan trọng.
Hách Liên Xuyên khó chịu trong lòng, cũng không ai để ý.
Hiển nhiên, mọi người đều thấy rằng vị này không có cách nào chống lại được Tử Nguyệt và Luân Chuyển Vương.
Cứ như vậy cho đến nửa đêm, một tiếng nổ vang lên, đánh thức mọi người, ai cũng suy đoán, có phải cường giả tới rồi không?
Rất nhanh, Lý Hạo theo mọi người ra ngoài.
Giữa không trung, cư nhiên lại có cỗ máy đang bay.
Hoặc nói là, một chiếc trực thăng.
Quân đội!
Ngay lúc đang xem cỗ máy này, trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện một ý niệm, có được cái này, chỉ có thể là quân đội.
Loại dân dụng này, Trung Bộ có, nhưng Ngân Nguyệt thì không, chỉ có quân đội mới sử dụng được.
Ngay sau đó, từng bóng người từ không trung nhảy xuống.
Một tiếng ầm vang lên!
Mặt đất vỡ ra, động tĩnh lớn như vậy, ngay cả những tổ chức ở phía ngoài cũng cảm nhận được, đều dồn dập đi về phía bên này.
Một lát sau, sương mù dần tan, mọi người nhìn thấy một người.
Dáng vẻ hơn 40 tuổi, tóc cắt rất ngắn, mặt không cảm xúc.
Lúc này, mặc trên người một bộ quân phục màu đen, tương tự như của Tuần Dạ Nhân, nhưng không giống hoàn toàn, bộ này trông khí phách hơn một chút.
Thấy được người đến, Vương Minh cả kinh, có hơi sửng sờ.
Y nhìn người đó, hồi lâu mới kinh sợ kêu lên: "U là trời, sao anh ta lại đến đây..."
"Cậu quen biết?"
Lý Hạo hỏi nhỏ một câu, rất mạnh!
Người vừa tới, hắn liền phát hiện ra điểm bất thường, hào quang chói mắt, phải nói là rất mạnh, vậy thì cũng không đến mức, cảm giác không khác gì Tôn Nhất Phi lúc đó, nhưng loại cảm giác này, loại khí chất này... nhất định là rất mạnh!
"Có biết Trú Quân không?"
Vương Minh nhỏ giọng: "30 vạn Trú Quân của Ngân Nguyệt Hành Tỉnh, không phải lúc trước tôi đã nói với cậu rồi sao? Vương gia tôi ở trong đó, cũng có chút thế lực. Trú Quân chủ yếu chia làm 3 phân bộ, khoảng 10 vạn người thành một bộ, vị này là Hồ Thống Soái của Hổ Dực Quân, một trong 3 quân ở Ngân Nguyệt, quản lí Hổ Dực Quân, nhưng mà... quân đội và Tuần Dạ Nhân rất ít khi hành động cùng nhau..."
Đang nói chuyện, người nam tử trung niên kia, gật đầu với Hầu Tiêu Trần vừa bước ra.
Lại nhìn ra bên ngoài một cái, ánh mắt vô cùng lạnh lụng: "Cút ra xa một chút! Muốn chết, thì đợi vào di tích, tự nhiên sẽ thành toàn cho các người!"
Đằng xa, vài đạo thân ảnh hiện ra.
Sắc mặc Tử Nguyệt có hơi ngưng trọng, lạnh lùng nói: "Hồ Định Phương, từ khi nào mà quân đội cũng tham gia vào việc này vậy?"
Hồ Định Phương!
Lúc này, có quen biết hay không thì cũng nhớ kỹ cái tên này.
Hồ Định Phương lạnh lùng liếc ả ta một cái, một lát sau liền nói: "Tử Nguyệt, ngươi cút xa ta ra một chút, ai cho ngươi tư cách phi thiên trước mặt ta, lại còn bay ở trên ta mà nói chuyện như thế? Hầu bộ trưởng không so đo với các ngươi, nhưng Hồ Định Phương ta sẽ không khoan nhượng với các ngươi đâu! Còn không cút, ta bây giờ sẽ tiêu diệt hết đám Hồng Nguyệt các ngươi trước tiên!"
"Hừ!"
Tử Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì, quay người rời đi.
Hồ Định Phương!
Vượt ngoài dự đoán của bọn họ.
Bọn họ cứ tưởng là cường giả của Tuần Dạ Nhân đến, kết quả lại là người của quân đội đến đây.
Người đến còn là Thống Soái Hồ Định Phương của Hổ Dực Quân.
Tuần Dạ Nhân từ lúc nào mà thành công nhất trí một lòng với quân đội vậy chứ?
Điều này, thật sự là bọn họ không ngờ tới.
Mà bên này, Hầu Tiêu Trần cười nói: "Lão Hổ, đến cũng đến rồi, còn tính toán với bọn họ làm gì."
Hồ Định Phương khẽ gật đầu, vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có thể là trời sinh thì biểu cảm đã như vậy, chứ cũng không phải là lạnh nhạt gì.
Ông ta không nói gì nhiều, nhìn Tuần Dạ Nhân ở bốn phía một cái, nói: "Ta với các người không tính là thân quen, Hầu bộ trưởng mời ta qua đây, đều chỉ là vì để chống lại Tử Nguyệt và Luân Chuyển, ngày mai nên làm như thế nào thì cứ làm như vậy... Nếu như Tử Nguyệt và Luân Chuyển không nhúng tay vào, ta cũng sẽ không tùy tiện giúp đỡ."