Có thể thấy được, trong lòng Viên Thạc vẫn còn tức giận.
Và theo tính khí của chính lão, nếu sớm hơn một vài năm, có khi lão sẽ thực sự đi thanh lý môn hộ!
Trần Ngọc Hoa vẻ mặt bi thương: “Lão sư, ta biết, là ta không đúng. Nhưng năm đó cừu nhân ngài nhiều như vậy, Định Phương đã là tướng lĩnh trong quân đội, thiên phú cũng rất tốt, hắn mạnh lên, cũng có thể bảo vệ lão sư...”
Nàng chỉ hy vọng có thể bảo vệ lão sư tốt hơn, nhưng tư truyền võ đạo, đích thật là đại kỵ trong võ lâm.
Chỉ là khi đó... Võ lâm gần như đã biến mất rồi.
Viên Thạc mặt lạnh lùng, không để ý tới nàng, cất bước rời đi.
Trần Ngọc Hoa vẫn đi theo: “Ngài xem, hiện tại Định Phương mạnh rồi, hắn còn có thể bảo hộ tiểu sư đệ, Hầu Tiêu Trần mưu tính sâu xa, sư đệ đi theo y, cũng chưa chắc đã an toàn, có Định Phương ở đây, y nếu không để ý đến ngài, cũng phải cân nhắc cảm thụ của Định Phương...”
“Cút!”
Viên Thạc nổi giận đùng đùng, lười để ý tới.
Trần Ngọc Hoa tiếp tục nói: “Lão sư, ngài không nhận ta cũng không sao, nhưng bây giờ ngài đang trong tình thế rất nguy hiểm. Còn có, sau khi tiểu sư đệ đi ra, cũng sẽ rất nguy hiểm, ta hy vọng có thể để cho tiểu sư đệ tiến vào Hổ Dực quân, nói như vậy, so với Tuần Dạ Nhân cũng sẽ an toàn hơn một chút.”
Viên Thạc quay đầu lại, nhìn nàng một cái, nhíu mày: “Nếu ngươi mà dám sắp xếp lung tung, nhúng tay bừa bãi... Không chỉ là ngươi, ngay cả Hồ Định Phương ta cũng đập chết luôn! Tam Dương hậu kỳ rất mạnh sao? Còn ngươi, sau khi vào Đấu Thiên, nhìn ngươi xem, có được cái gì? Ngươi cũng xứng gọi ta là lão sư? Một cái Đấu Thiên như ngươi, còn không bằng cả Lưu Long! Ngươi đừng gọi ta là lão sư nữa, ngươi không có tư cách đó!”
Lão tức giận vạn phần: “Ngũ Cầm Thuật, Ngũ Cầm thế không tốt sao, ta cho là ngươi tụ đủ ngũ thế để thăng cấp là rất khó, nhưng ta nói rồi, ít nhất cũng phải nhị thế hoặc tam thế hội hợp lại rồi mới thăng cấp, ngươi cứ như vậy mà nhất thế liền thăng cấp!”
Trạng thái lão hơi chút cuồng bạo: “Tiến vào Đấu Thiên, cảm ngộ thế sẽ khó khăn hơn! Vì sao những người như chúng ta đây, chậm chạp không muốn bước vào Đấu Thiên? Ngươi lại có thể? Ngươi chính là cái phế vật Đấu Thiên! Ngươi tư truyền võ đạo cho Hồ Định Phương, tốt, ta không nói cái này nữa, ngươi vì tên chó chết đó, ngươi lại sớm thăng cấp Đấu Thiên, trong mắt ngươi có lão sư như ta sao?”
Trần Ngọc Hoa im lặng không nói.
Năm đó vì cứu Hồ Định Phương, nàng đích xác đã sớm thăng cấp, chỉ cảm ngộ nhất thế, mà lại là Lộc thế tương đối yếu, dẫn đến nàng như hôm nay, mặc dù cũng là võ sư Đấu Thiên, nhưng nghiêm khắc mà nói... Thực sự không mạnh, gần như bằng với siêu năng bình thường.
Cho dù đã tiến vào Đấu Thiên một vài năm rồi, mà nay cũng chỉ có thể đánh một trận cùng một ít Nhật Diệu trung hậu kỳ, Nhật Diệu đỉnh cao có khi còn không thể địch lại.
Như này, rõ ràng là không phù hợp với kỳ vọng của Viên Thạc.
Viên Thạc cực kỳ phát điên: “Thiên phú của ngươi cực tốt, cảm ngộ được thế rất sớm, cho nên ngươi là hy vọng lớn nhất của Ngũ Cầm ta, kết quả thì sao? Nếu như ngươi có thể dung hợp ngũ thế, cho dù ngươi tư truyền bí pháp, ta cũng có thể tha thứ cho ngươi. Nhưng ngươi lại vì hắn, phế đi võ đạo của chính mình... Lão tử sớm muộn gì cũng đập chết hắn!!”
Đây chính là đệ tử quan môn chân chính mà lão nhận lấy.
Thiên phú không tốt, ngộ tính không mạnh, Viên Thạc lão sẽ thu sao?
Khá lắm, đi đến Bạch Nguyệt thành một chuyến, người thì không có, bí pháp thì không còn, ngay cả con đường võ đạo cũng bị cắt đứt mất một nửa.
Lộc thế sao?
Ngươi mẹ nó còn không bằng đừng thăng cấp còn hơn!
Không ai có thể nghĩ tới, đệ tử của Viên Thạc, đã sớm tiến vào Đấu Thiên, mọi người còn tưởng rằng Ngân Nguyệt võ lâm, đã sớm không còn Đấu Thiên.
Mà Viên Thạc, chưa bao giờ tuyên truyền ra bên ngoài, khen ngợi, ngay cả khoe khoang cũng chưa từng.
Bởi vì theo quan điểm của lão, đây không phải là vinh quang, là một sự ô nhục.
Một Đấu Thiên chỉ cảm ngộ Lộc thế?
Dùng làm cái gì?
Để chạy trốn sao?
Truyền nhân Ngũ Cầm Thuật mạnh nhất của ta, chỉ như này thôi sao?
Trần Ngọc Hoa không nói nên lời, cúi đầu không nói, đợi một hồi lại nói: “Lão sư, đi quân doanh đi, quân doanh là điểm rất an toàn. Đúng rồi, ta đã chuẩn bị cho ngài rất nhiều rượu thịt, mặt khác ta đã thông báo cho người khác, đi săn giết cường giả của Hồng Nguyệt. Xem có thể trích xuất Huyết Thần Tử để phục hồi thương thế cho ngài hay không... Còn nữa, trước khi Định Phương đi vào cũng đã nói, chờ hắn đi ra, sẽ mang theo một ít Huyết Thần Tử ra...”
“Cút!”
Viên Thạc lại quát mắng.
Trần Ngọc Hoa vẫn tiếp tục đi theo, “Lão sư, đừng tức giận nữa, đã qua nhiều năm rồi. Hơn nữa, hiện tại sư đệ không phải cũng đã Phá Bách viên mãn sao? Chính ngài cũng đã bước vào Uẩn Thần, thanh thế Ngũ Cầm môn nay đã đại thịnh, ta dù sao cũng chỉ là một cái nữ nhân, thật muốn nói là đệ tử quan môn của ngài, ngược lại làm cho ngài mất mặt... Ta nghĩ sư đệ rất tốt. Ngài xem kìa, ngài hiện tại đã không tiện lộ diện, ta còn có thể kêu anh rể chiếu cố hắn một chút... Nếu không, chỉ trông cậy vào mình ta, ta chỉ là một cái Đấu Thiên, làm thế nào chiếu cố nổi, có phải không?”
“Vô dụng!”
Viên Thạc lại mắng một câu.
Trần Ngọc Hoa trấn an: “Lão sư, chúng ta không thể ở đây quá lâu, cẩn thận địch nhân giết tới! Đi theo ta trước, đúng rồi, năm trước ta có liên lạc với đại sư huynh... Đại sư huynh bây giờ lăn lộn cũng được lắm, hay là ngày mai chúng ta đi tìm đại sư huynh uống rượu nói chuyện phiếm...”
Bước chân Viên Thạc chậm lại, khẽ nhíu mày: “Hắn còn chưa chết sao?”
Trần Ngọc Hoa an ủi nói: “Lão sư, đừng thù dai như vậy nữa, năm đó đại sư huynh cũng là vì bảo vệ ngài...”
“Nhảm nhí!”
Viên Thạc hừ một tiếng: “Hắn cũng không phải đệ tử của ta, đệ tử của ta chỉ có một mình Lý Hạo! Hắn sao, một tên Trảm Thập Cảnh thăng cấp siêu năng, có tư cách gì nói là đệ tử của ta? Ta bảo hắn đến Phá Bách rồi hãy thăng cấp, hắn lại nhất quyết ở Trảm Thập mà đột phá... Bảo hắn lăn ra xa đi!”
Lão không ngăn cản đệ tử thăng cấp siêu năng, nhưng đại đệ tử, lão hy vọng đối phương tiến vào Phá Bách rồi thăng cấp, kết quả đại đệ tử nhịn không được, tới Trảm Thập đỉnh phong liền bước vào siêu năng, làm cho lão tức giận rất lâu.
Trần Ngọc Hoa nhỏ giọng nói: “Lão sư, đừng mà, vì tiểu sư đệ, ngài cũng nên nhận thấy! Đại sư huynh bây giờ lăn lộn rất không tệ, hắn ở Trung Bộ, gia nhập Thiên Tinh quân do Quân Pháp Ti thành lập, là lực lượng siêu năng chủ yếu của Quân Pháp Ti, hiện giờ đã thăng cấp Tam Dương rồi...”
“Ha ha!”
Viên Thạc lại trào phúng: “Tam Dương thì làm sao? Tam Dương ta giết một đống! Nếu hắn nghe ta, tiến vào Phá Bách rồi lại thăng cấp, năm đó siêu năng mới quật khởi không lâu, hiện tại nói không chừng trở thành trên Tam Dương rồi, còn Tam Dương... Mất mặt xấu hổ!”
“......”
Trần Ngọc Hoa hoàn toàn bất đắc dĩ: “Lão sư, cũng không phải ai cũng giống như ngài, có thể dung hợp ngũ thế, nếu không, võ lâm cũng sẽ không chỉ có một Viên lão m... Lão tông sư rồi.”