TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 405: Cổ thành thần bí (1)

Trong bóng đêm, xa xa dường như có ánh đèn le lói, giống như nhìn thấy ánh mắt phát sáng của dã thú trên bãi đất hoang.

Đây chính là cảm thụ của Lý Hạo vào thời khắc này.

Bốn phía yên tĩnh im ắng.

Dưới chân, giống như giẫm lên hòn đá cứng rắn, cứ như đi lại trong ngõ vắng không người.

Cho đến khi bên cạnh, vang lên một tiếng thở dốc.

Sau đó Lý Hạo mới nhận ra rằng nơi đây không chỉ có một mình hắn.

Nghiêng đầu nhìn lại, Lưu Long rất căng thẳng.

Nhìn không quá rõ ràng, nhưng nhãn lực của võ sư Phá Bách cũng không tồi, dù ở trong bóng tối cũng có thể nhìn ra đại khái, chỉ là chịu chút quấy nhiễu và ảnh hưởng.

Một bên khác, Liễu Diễm cũng có chút bối rối, nhìn chung quanh.

Vừa bước vào Phá Bách hậu kỳ, trong hoàn cảnh yên tĩnh này, hoàn toàn chính xác quả thực có chút ngột ngạt.

Bên tai, dường như có tiếng bước chân của người khác.

Nhưng cảm giác cách một tầng, cũng không rõ ràng như vậy.

Tiếng bước chân!

Lúc đầu, bọn họ còn tưởng là Tuần Dạ Nhân, nhưng bọn họ nhanh chóng nhận ra đó không phải Tuần Dạ Nhân.

Tiếng bước chân kia luôn vang vọng, luôn tiếp tục, nhưng lại không tới gần.

Giống như đang quanh quẩn bên cạnh ngươi, lại không tới gần ngươi.

Giờ khắc này, những gì Viên Thạc nói lúc ấy hiện lên trong đầu ba người bọn họ, trong tòa cổ thành này, ngươi sẽ nghe thấy tiếng bước chân, lúc nghe thấy tiếng bước chân thì có nghĩa là nguy cơ đã đến!

Nhưng Viên Thạc cũng đã nói, tiếng bước chân là thứ cuối cùng mà lão nghe được.

Hắn từ cửa lớn ngoại thành tiến vào, sau đó khám phá khắp con đường thì nghe thấy tiếng bước chân.

Khi đó, giống như đã đến gần nội thành.

- Ực!

Tiếng nuốt nước miếng.

Không biết là ai, Lý Hạo cảm thấy không phải là của mình, chẳng lẽ là Liễu Diễm?

Hoặc là... đội trưởng?

Đội trưởng cũng sợ?

Nói thật, thời khắc này Lý Hạo cũng có chút sợ.

Người đâu?

Những người khác đâu?

Dựa theo cách nói của Hầu Tiêu Trần, sau khi bọn họ bước vào, sẽ ở cùng nhau, mọi người cùng nhau xuất hiện tại cửa vào.

Nhưng vì sao, giờ ở nơi đây, chỉ có ba người bọn họ.

"Lão đại..."

Lý Hạo nhỏ giọng hô, ngay sau đó tại vị trí của bọn hắn, bỗng truyền đến âm thanh vang vọng: "Lão đại..."

Mấy người giật nảy mình!

Sự thật chứng minh, không phải võ sư nào cũng to gan, giờ phút này, ba người vô thức nhanh chóng xích lại gần nhau, muốn sưởi ấm lẫn nhau, địa phương quỷ quái này... quá âm u, quá kinh dị!

Ba người tới gần nhau, lúc này mới có chút cảm giác an toàn.

Tiếng bước chân bên tai không ngừng vang lên.

Khi Lý Hạo kêu một tiếng "Lão đại", tiếng bước chân dường như dừng lại một lúc, khiến sắc mặt của vài người tái đi, có nghe thấy không?

Mấy người liếc nhau, dù sao Lưu Long cũng là lão đại, lại là Đấu Thiên, giờ phút này, mạnh mẽ bừng tỉnh, suýt chút nữa nguyền rủa.

Ta biết đến gần nguy hiểm, nhưng ta không biết, vừa mới vào đã khủng bố như vậy!

"Đừng sợ!"

Hắn nhỏ giọng nói, âm thanh rất nhỏ, không phải võ sư rất thính tai, giờ đều không nghe được âm thanh của hắn.

Lúc nói lời này, chính hắn cũng có chút chột dạ.

Cũng may là ba người... nếu có một người đột ngột xuất hiện ở đây, có lẽ thực sự sợ hãi.

Lưu Long nhìn quanh, quả nhiên bọn họ đang ở trong một con hẻm nhỏ, hai bên là tường cao, phía trước có ánh sáng yếu ớt, ánh đèn phía trước giống như quỷ hỏa truyền đến từ cuối cùng.

Mấy người liếc nhau, làm sao bây giờ?

Tiến lên, hay là chờ đợi?

Trong lúc nhất thời, mấy người đều có chút tiến thối lưỡng nan.

Đến cuối cùng, ngược lại là Lý Hạo lớn gan hơn... cũng hết cách, dù sao đã đến đây rồi.

Lúc trước mỗi ngày nhìn thấy Hồng Ảnh, thật ra cũng là loại cảm giác này.

Khi đó chỉ có một mình hắn nhìn thấy, kinh khủng hơn hiện giờ nhiều, hiện tại tốt xấu gì cũng có ba người.

Hắn ra hiệu, chỉ chỉ phía trước.

Đi qua!

Đến cũng đến rồi, cũng không thể cứ ở mãi tại đây.

Con hẻm nhỏ này trông không được rộng rãi cho lắm.

Một khi có kẻ địch đến, dưới đòn tấn công từ cả hai phía, trốn cũng không có nơi để trốn, hơn nữa hai bên đều là tường cao, cũng không biết cao bao nhiêu, có thể phá tường hay không cũng khó nói, dù sao bọn hắn cũng không dám thử.

Lý Hạo ngồi xổm xuống, sờ soạng mặt đất, cảm nhận tảng đá cứng rắn, cảm thấy khá lạnh lẽo.

Cẩn thận cảm thụ, lại có chút khiến người ta run sợ.

Viên gạch lát nền này... cảm giác... giống như có một lực lượng đáng sợ bên trong.

Dường như có thứ gì đó ẩn trong đó, hơn nữa cũng không sờ thấy khe hở, hắn vuốt một đường, chạm vào bức tường hai bên, sắc mặt dần có chút cứng ngắc và khó coi, giống như... nhất thể hóa!

Mặt đất, tường vây, lại không có khe hở.

Cứ như là một chỉnh thể hoàn chỉnh!

Lão sư nói, đừng hấp tấp rời khỏi mặt đất, Lý Hạo nuốt một ngụm nước bọt, làm sao dám rời khỏi mặt đất, trông rất khủng bố.

Đây là nơi quái quỷ gì vậy?

Ba người đều không lên tiếng, thật ra Lưu Long cũng đang mò mẫm, trông cứ như trên mặt đất có khe hở, sờ kỹ thì y mới biết đó không phải là khe hở, mà có lẽ chỉ là vật trang trí, khiến mặt đất trông không sáng bóng.

Lúc này, ba người đều cẩn thận đi về trước.

Động tác rất nhẹ, như là mèo con.

Càng đi về trước, tiếng bước chân càng rõ ràng.

Mà ánh đèn, cũng càng thêm sáng tỏ.

Tiếng bước chân khiến bọn họ sợ hãi, mỗi một bước dường như đều đang giẫm lên trái tim của bọn họ.

Khi bọn họ đến gần cuối con hẻm, Lý Hạo bỗng nhiên cảm giác cánh tay bị người bóp mạnh, hắn suýt chút nữa thét lên tiếng, nhưng sức chịu đựng mạnh mẽ khiến hắn chịu đựng, khi cảm giác được Liễu Diễm đang véo mạnh vào mình, hắn suýt chút nữa muốn chửi rủa!

Lúc này, ngươi bóp ta làm gì?