TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 410: Cổ thành thần bí (6)

Sau khi người này bay lên trời, ban đầu vốn không sao, y còn tưởng mình đã đào thoát thăng thiên còn đang vui mừng thì đột nhiên một ánh sáng từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt, người này hoàn toàn không kịp ngăn cản và tránh lui, trong nháy mắt như bị trúng một quả đạn pháo, nổ tung, chia năm xẻ bảy!

Ánh sáng này cũng chiếu sáng nơi này.

Lập tức, những siêu năng giả ẩn núp kia đều lộ ra thân ảnh, mà những người này đều thầm nguyền rủa, và hoảng sợ.

Cái kia lại là cái gì?

Cường giả bay trên trời, lại bị một vệt ánh sáng đánh thành bột phấn!

Mấu chốt là ánh sáng này chiếu sáng nơi đây.

Lập tức, những binh sĩ mặc giáp đen còn đang tìm kiếm, bỗng nhiên ra tay.

"A!"

Tiếng hét thảm thiết lại vang lên!

Từng thanh từng thanh thiết kiếm màu đen xuyên qua đầu của từng vị cường giả, có người không chịu nổi áp lực như vậy, gào thét, hỏa năng bộc phát, ngọn lửa thiêu đốt bầu trời bùng lên.

- Ầm!

Một bộ binh sĩ mặc giáp đen, trực tiếp bị đánh bay, đập rơi ầm ầm.

Giáp đen ngược lại không bị thiêu huỷ, vẫn để binh sĩ mặc giáp đen ngã xuống đất không dậy nổi, giãy dụa đứng lên...

Lần này, các cường giả trong đám người thấy được hi vọng.

Từng người một thể hiện niềm vui!

Dù mạnh mẽ, nhưng những binh sĩ mặc giáp đen này dường như cũng không phải vô địch, vẫn có thể giải quyết.

Trong nháy mắt, lại có mấy vị cường giả Nhật Diệu phấn khởi phản kích!

Quả nhiên, sức mạnh của những binh sĩ mặc giáp đen có hạn, dù phối hợp ăn ý, nhưng vẫn có rất nhiều binh sĩ mặc giáp đen bị đánh bay ầm ầm, không quan tâm phát ra âm thanh, vội vàng quát: "Áo giáp hình như là vật phẩm siêu phàm... rất khó để phá hủy! Đánh bay bọn hắn, cách không chấn động! Còn nữa, không có khả năng bay trên trời, nơi đây có thể đã bố trí cấm bay..."

Siêu năng cũng có kiến thức rộng rãi, nhanh chóng nói ra những điều cấm kỵ.

Không thể bay!

Bay đến độ cao nhất định, sẽ bị ánh sáng kia tấn công, trực tiếp nổ chết một vị Nhật Diệu... ai dám bay nữa?

Bọn họ bắt đầu toàn lực phản kháng!

Cũng có người, bắt đầu thừa cơ chạy trốn.

Mấy vị Nhật Diệu bị quấn lấy, thầm mắng, vừa chiến đấu vừa trốn, phía sau còn có người, tìm tới những tổ chức lớn, những tổ chức kia có cường giả Tam Dương, thậm chí còn có Nguyên Thần Binh... bọn họ không muốn lại chịu chết!

Mà binh sĩ mặc giáp đen dù vẫn mạnh mẽ giết không ít người, nhưng vẫn chỉ có thể chứng kiến mấy vị cường giả thoát khỏi chiến trường.

Các binh sĩ ngã xuống đất, một lát sau, cũng lần lượt đứng lên.

Bọn chúng truy đuổi đến cùng, đuổi tới cuối quảng trường... chờ sau khi những người kia điên cuồng chạy trốn, những binh lính này hình như nhận được mệnh lệnh gì đó, một lát sau, cả đội bắt đầu trở về.

Trong bóng tối, binh sĩ mặc giáp đen lần lượt biến mất, đi về phía vị trí trước đó của bọn Lý Hạo.

Tiếng bước chân, dần rời xa.

Sau khi đợi bọn họ rời đi, một bên khác quảng trường, mấy người Lý Hạo mới vã đầy mồ hôi thở phào nhẹ nhõm.

Mịa!

Thật đáng sợ!

Những binh lính này mới nhìn thì chỉ có thực lực Nguyệt Minh, nhưng đều là tồn tại bất tử bất diệt, những kẻ trước đó bị đánh bại, lại đều đứng lên, cứ như không việc gì tiếp tục di chuyển.

Mà trong những siêu năng, tối thiểu có hơn mười vị Nhật Diệu, nhưng trong chớp mắt bị giết mấy vị, Nguyệt Minh thì bị giết hơn mười vị, tổn thất hơn phân nửa, ngay cả một giáp đen cũng không giải quyết được.

Đây cũng quá đáng sợ!

Phải biết, trong ba người bọn họ, hiện tại chỉ có Lưu Long mới có thể đối phó Nhật Diệu sơ kỳ, Lý Hạo có lẽ có thể ngăn cản, Liễu Diễm ngay cả ngăn cản cũng khó.

Ba người bọn họ, gặp được 3-5 vị giáp đen, có thể sẽ xong đời.

Thật đáng sợ!

Số giáp đen ở đây chỉ là nhóm nhỏ, bọn Lý Hạo biết ở gần nội thành, hình như có rất nhiều.

Đệt!

Tòa thành cổ này, là nơi mà con người có thể thăm dò sao?

"Đi... đi thôi..."

Lưu Long cũng có chút khiếp đảm, dũng cảm và chịu chết, vẫn có chút khác biệt.

Gặp những giáp đen kia, hắn cảm giác 3-5 giáp đen kia, nhất định có thể liên thủ đánh chết Đấu Thiên như hắn.

Mấu chốt là, kẻ địch đánh không chết.

Đó mới để cho người ta tuyệt vọng!

Lý Hạo lại liếm môi: "Đi? Lão đại, có phải ngươi điên rồi hay không?"

Lão đại điên rồi sao!

Đi đâu?

"Phía trước, chết nhiều người như vậy, đều là thần bí năng!"

Lão đại nhất định điên rồi, người yêu thần bí năng như vậy, giờ nhìn thấy, lại muốn đi?

Lưu Long trợn mắt nhìn hắn, ngươi mới điên rồi!

Những giáp đen kia trở về, ngươi làm sao?

Thằng ranh này cần tiền không cần mạng sao!

"Lão đại, bọn chúng chỉ giết kẻ xông vào, hơn nữa phát sáng, tạo tiếng động, bay trên trời mới có thể gây sự chú ý của bọn chúng. Chỉ cần nhỏ tiếng, vấn đề không lớn, giờ bọn chúng nhất định đã về nội thành, nhanh, tránh cho chút nữa có người lại tới, lại dụ bọn chúng tới..."

Giờ phút này, Lý Hạo có ý nghĩ to gan: "Lão đại... tới đây chúng ta... chúng ta chỉ đi theo những giáp đen này là được!"

Không tạo ra tiếng động, không hét lên, không tạo ra ánh sáng, không bay trên trời... những giáp đen này có thể không phát hiện ra chúng.

Mà những người ngoài cuộc có thể không biết.

Có lẽ sẽ còn bùng phát chiến đấu!

Vậy có phải có thể đi theo nhặt xác rồi hay không?

Rất nhiều thần bí năng, hắn chỉ thiếu những thứ này, Ngũ Hành tốt nhất, phong lôi cũng có thể.

Lưu Long cùng Liễu Diễm đều ngây ngốc, cầu phú quý trong nguy hiểm, bọn họ cũng lớn gan, có thể trơ mắt nhìn những giáp đen này tàn sát bừa bãi, đối phương còn chưa đi xa, đã dám đi tới sờ xác...

Bọn họ có chút khiếp đảm.

"Đi!"

Lý Hạo mặc kệ bọn họ, sợ cái gì?

Những giáp đen này trông không giống người sống, khôi lỗi nhất định là có mệnh lệnh đặc thù, chỉ cần không xúc phạm, vấn đề không lớn.

Điểm này, trên cổ tịch cũng có ghi chép.

Bọn lão đại không hiểu, chỉ biết mù quáng sợ hãi, cứ như vậy chạy lung tung thì càng nguy hiểm hơn.

Giờ khắc này, Lý Hạo bỏ lo lắng lại đằng sau.

Thứ gì có thể thơm hơn những thần bí năng này?

Hắn nhanh chóng chạy tới chiến trường trước đó, vừa nhìn thì lập tức tái mặt, máu thịt trên đất... hình như đang bị mặt đất nuốt chửng!

Không chỉ như vậy, những thần bí năng đó dường như cũng đang bị mặt đất hấp thu.

Lý Hạo nuốt một ngụm nước bọt.

Mặt đất!

Trước đó đã cảm thấy mặt đất ẩn chứa một cỗ năng lượng đặc thù, hắn có chút tim đập nhanh, thứ này... thứ này còn nuốt chửng thi thể và siêu năng?

Ông trời ơi!

Tòa thành này... chẳng lẽ còn sống?

Trên mặt của hắn chảy ra mồ hôi, không nghĩ nhiều nữa, cắn răng bắt đầu đi nhặt mảnh thi thể.

Hèn gì những giáp đen kia không dọn dẹp chiến trường, không nhặt thi thể... Không cần thiết, qua một đoạn thời gian nữa, những thi thể này đều sẽ biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Tòa thành cổ này, khắp nơi đều lộ ra ma tính cùng tà tính!

Thật khiến người ta sợ hãi!

Lý Hạo nhanh chóng lượm lặt mảnh thi thể, nhanh chóng nhặt đầy rương trữ năng, rồi vội vã trốn chạy.

Đáng sợ quá đi!

Mặt đất biết ăn người!