Lúc này, Lý Hạo có chút thở hắc ra.
Ai vậy?
Lợi hại!
Ngay lúc này, Lý Hạo mới kịp phản ứng, những Hắc Khải kia vì sao vẫn luôn không rời đi, còn nữa, đặc thù trên mặt đất, Lý Hạo đúng là có biết, không nghĩ tới vị cường giả này trong chớp mắt đã nhìn thấu trọng điểm.
Lực lượng Hắc Khải, đáng lẽ là ở dưới mặt đất!
Nói như vậy, tất nhiên nguồn năng lượng của những Hắc Khải kia, cho nên mới có thể khiến những tên Hắc Khải không chết không diệt này, vẫn luôn có thể bảo trì sức chiến đấu.
Ánh mắt của Lưu Long khẽ nhúc nhích: "Hắc Khải. . . Nói như vậy, chỉ cần không để cho những binh lính này rơi xuống đất, thì có thể giải quyết hết bọn hắn?"
Nhưng Lý Hạo lại nhíu mày: "Chưa chắc là chuyện tốt, giải quyết hết những binh lính này, những cái thứ này rất nhanh cũng sẽ bắt gặp chúng ta thôi!"
Hắn cũng không biết vì sao những người mình lại ở phía trước bọn họ, nhưng bây giờ Tuần Dạ Nhân lại ở phía sau cùng.
Dựa theo trình tự, hiện tại sớm đến nhất, có thể là Kiếm Môn, Diêm La người của bọn họ.
Kiếm Môn khó mà nói thái độ gì, Diêm La. . . Dù sao khẳng định không cùng một phe là được rồi.
"Đi xem lại lần nữa!"
Lý Hạo quyết định lại đi quan sát một chút.
Trước khi kêu gọi đầu hàng, có thể là cường giả Diêm La, không quá giống âm thanh của Luân Chuyển Vương, có thể là một vị cường giả Tam Dương khác, trước đó vị kia vẫn luôn không mở miệng ra, nhưng ám mắt lại cực kỳ tốt.
. . .
Khi mấy người Lý Hạo, lần nữa ẩn núp đi, đại chiến đang bộc phát.
Đích thật là cường giả Diêm La, cũng có cường giả Kiếm Môn.
Kiếm Môn, trong quan sát của Lý Hạo, có hai vị Tam Dương, ngoại trừ Hồng Nhất Đường ở bên ngoài, còn có một vị nữ nữa, không biết là vợ của Hồng Nhất Đường hay là nhân tình, hoặc là đồ đệ?
Mặc kệ nó, Lý Hạo cũng không quá để ý.
Lúc này hai bên trong trạng thái liên thủ, khoảng chừng 4 vị cường giả Tam Dương, trong đó còn có Diêm La Luân Chuyển Vương đỉnh phong Tam Dương.
Giờ phút này, mấy vị Tam Dương đều không ra tay. . . Không, cái vị Diêm La cường giả hệ Kim kia ra tay.
Hắn đang cùng Lưu Long nói là cái vị Đồng Khải kia chiến đấu.
Mấy vị Tam Dương khác, còn nhiều vị khác vẫn là quan sát.
Về phần Hắc Khải, lúc này ngã xuống đất không ít, còn có một số, đã bị mấy vị cường giả hệ Thổ trấn áp!
Lý Hạo thấy được cái Hổ Phách kia, thì ra là Lý Đại Hổ, một quyền đánh ra, như là thái sơn áp đỉnh, trực tiếp đem một vị hắc khải trấn áp phong cấm ở một toà đất trong núi, ngăn cách y lại.
Cứ như vậy, những tên Hắc Khải lúc đầu còn giãy dụa, thời gian dần qua, thì không động đậy được nữa rồi.
Ánh mắt Lý Hạo khẽ nhúc nhích, tổ chức lớn sẽ hoàn toàn bất đồng với nhau.
Trước khi những tổ chức nhỏ kia, cũng không có thiếu Nhật Diệu, cũng bị một số hắc khải áp chế hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, nhưng bây giờ, những cái tên này, kỳ thật những cường giả ra tay không tính là nhiều, lại rất nhanh lại có thể phá vỡ hằng trăm vị trận thế liên thủ của Hắc Khải.
Từng vị Hắc Khải, không ngừng bị trấn áp.
Rất nhanh, không phải bị phong ấn, thì cũng bị nhất khỏi mặt đất, thời gian dần qua, lực lượng bắt đầu suy yếu.
Hai tổ chức lớn, cộng thêm những thành viên của tổ chức nhỏ bỏ trốn trước đó, ngay trong lúc này cũng có tới bảy tám chục người, cũng không ít hơn hắc khải là bao nhiêu, lại có Tam Dương tọa trấn, chiến đấu cơ hồ là nghiên về một bên.
Những Hắc Khải Nguyệt Minh này, thời gian dần qua đã áp chế không cách nào ngẩng đầu, trong chớp mắt, chỉ còn lại có hơn mười vị Hắc Khải và vị Đồng Khải kia còn đang chiến đấu.
Còn lần này, Kiếm Môn và Diêm La mấy người họ, chỉ có chết hơn mười người, so với trước kia, vật thì mạnh hơn nhiều lắm rồi.
Ba người Lý Hạo cũng không dám thở mạnh ra.
Cũng may mắn là võ sư, nếu không, khoảng cách gần như vậy, bọn họ cũng không dám rình trộm.
Mạnh!
Lần này đây, ba người họ mới thấy được điểm cường đại của những tổ chức lớn.
Cái tên Tam Dương hệ Kim kia, vẫn luôn cưỡng ép trấn áp cái tên Đồng Khải kia, tuy rằng Đồng Khải chỉ là thực lực Nhật Diệu, nhưng có áo giáp trong người, cũng có chút phòng vệ, về phần những hệ Thổ khác bị phong cấm, đều lập tức bị đánh nát, cái tên Đồng Khải này rất khó phong ấn.
Ngay lúc này, đằng sau, Luân Chuyển Vương khẽ nhíu mày: "Chỉ là thực lực Nhật Diệu trung kỳ, nhưng mà đao kiếm lại khó làm thương tổn, Tam Dương cũng không có được sự công phá chiếc áo giáp này. . . Cái áo giáp này cũng là bảo vật siêu phàm nhất cấp rồi!"
Những thứ khác không nói, nếu như tước đoạt những chiếc áo giáp này, lần này cũng không lỗ rồi, buôn bán lời!
Vậy áo giáp trên trăm vị Hắc Khải, cũng không hề tầm thường.
Nếu như lấy ra khỏi đây, thậm chí có thể bồi dưỡng được một tiểu đội cường đại, có điều cảm giác thích hợp cho võ sư hơn!
Võ sư không bị siêu năng chấn động, cái áo giáp này hình như cũng có chút tác dụng che lấp khí tức, hơn nữa cường đại tố chất thân thể. . . Nếu như những Hắc Khải này, cho những võ sư kia dùng tới. . .