Lý Hạo ghi nhớ, lại nhìn thoáng qua Hách Liên Xuyên.
Vị Thứ trưởng này... Bình thường cười nói hì hì, thời điểm hại người, lại cảm giác cũng không phải là người tốt.
Hách Liên Xuyên không để ý đến ánh mắt của hắn.
Y không nói gì cả, có bằng chứng sao?
Ta truyền âm!
Ghi âm cũng không được, ngươi có chứng cớ thì kiện ta đi!
Tên hỗn đản Hồ Định Phương này... Lý Hạo gây nên phiền toái lớn như vậy, ngươi nên tới chống đỡ đi.
Bạo động trong thành, dù không liên quan gì đến bọn Lý Hạo, Hách Liên Xuyên cũng túm đầu hắn xuống làm bóng mà đá.
Lý Hạo nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: “Bộ trưởng, ta hiện tại có thể nói chuyện được không?”
“Có thể!”
Hách Liên Xuyên kinh ngạc nói: “Tại sao lại không thể? Chẳng lẽ còn có người có thể nghe lén ta nói sao?”
“......”
Mấy người Lý Hạo ngây ngẩn cả người, vậy ngươi... Truyền âm để làm gì?
Hại bọn họ còn cho rằng có người nghe lén, vẫn luôn không dám nói chuyện.
Lý Hạo không nói gì cả, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: “Cái kia... Có một người xấu trong đội ngũ của chúng ta...”
“Ồ!”
Hách Liên Xuyên gật gật đầu, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nói ngươi sao?”
“......”
“Không phải!”
Lý Hạo quyết định vẫn nói ra, bằng không, nếu mình muốn đánh lén cái gì đó, nếu vị này ở gần đó, lại cho rằng mình giết đồng liêu, quay ngược giết chết mình thì làm sao bây giờ?
Không đợi Lý Hạo nói xong, Hách Liên Xuyên khẽ nhíu mày nói: “Ta biết ngươi nói ai! Nhưng ngươi phải nhớ, ngay cả khi Bộ trưởng cũng nói đó là không quan trọng ... Ngươi lại không thể nghĩ đó thực không quan trọng! Ngươi phải hiểu, người kia nếu chết, rắc rối sẽ rất lớn, trách nhiệm của Bộ trưởng sẽ nhiều hơn một tầng! Hơn nữa, cũng sẽ làm cho một số người cảm thấy, Bộ trưởng thực sự có ý nghĩ về cái kia... Trên thực tế, đó không phải là sự thật! Bộ trưởng chỉ là lười biếng giải thích mà thôi...”
Lý Hạo sững sờ nhìn y, có ý gì, ngươi biết tình huống gì sao?
Hách Liên Xuyên cười ha hả: “Đừng nhìn ta như vậy, có một số việc, ta không có mù! Vị kia cũng không phải chuyên nghiệp làm việc này, luôn có chút chân tướng lộ ra. Đừng động, ngươi có hiểu không? Nếu động tới, có nghĩa là rắc rối đến, còn có nếu động, coi như bên kia không chịu trách nhiệm, rồi lại điều tới một ẩn tàng sâu hơn, vậy phải làm sao bây giờ? Cái này tốt xấu gì cũng xem như ở ngoài sáng rồi, ít nhất mọi người đều có thể phòng bị.”
Lý Hạo đau đầu, gãi gãi đầu nói: “Ta... Ta thiếu thủy năng...”
Hách Liên Xuyên im lặng!
Y nhìn thoáng qua Lý Hạo, bỗng nhiên nói: “Thủy năng có thể cho ngươi, ngươi lại có thể làm gì được? Có thể giống như lão sư của ngươi, trực tiếp Uẩn Thần sao?”
“Không phải... Mà là hy vọng Đấu Thiên.”
Hách Liên Xuyên chần chờ một chút, suy nghĩ một phen, suy tư một hồi, mở miệng nói: “Dù sao ngươi cũng không thể động thủ, dù có động thủ ngươi cũng chưa chắc có thể giải quyết được... Tất nhiên, nếu thực sự muốn làm, khi không có ai... Nhớ là lúc không có Tuần Dạ Nhân, có thể xem xét! Điều kiện tiên quyết là ngươi phải nắm chắc...”
Y cũng không tiếp tục phản đối, chỉ là nói cho Lý Hạo, tuyệt đối không được làm gì khi có Tuần Nhân Nhân, bởi vì bên phía Tuần Dạ Nhân, chưa chắc chỉ có một mình người đó, chỉ là nàng che giấu thực lực, có thể có người không che giấu thực lực mà lại là ngầm theo dõi.
Lý Hạo hiểu rõ.
Tiếp theo, Hách Liên Xuyên lại truyền âm nói: “Đánh lén Tam Dương, phá thế Tam Dương siêu năng là được, nhưng, ngươi phải nhớ kỹ, một khi có Nguyên Thần Binh... Tác dụng của đánh lén cũng không lớn lắm, lúc trước ngươi cũng thấy Tử Nguyệt rồi, trong nháy mắt hiện lên Lôi Thần Khải, lực phòng ngự cực mạnh! Ngay cả đả kích trên không trung cũng không thể đánh chết nàng... Muốn đối phó với vị kia... Tìm cách đưa nàng lên trên không... Ầm ầm cho nàng vài cái, phá Nguyên Thần Binh, ngươi mới có hy vọng!”
Ánh mắt Lý Hạo càng thêm khác thường.
Không phải ngươi nói không thể giết sao?
Nhưng bây giờ, ngươi đưa ra ý tưởng cho ta để làm gì?
Hách Liên Xuyên mặc kệ, hắn chỉ là truyền âm, lại không hề liên quan đến ta.
“Cho dù nàng mang theo Nguyên Thần Binh, cũng sẽ không quá mạnh, sẽ không thể so sánh với Tử Nguyệt, thấp nhất cũng có thể là Hoàng cấp. Tử Nguyệt đó là Huyền cấp, có thể ngăn trở năm sáu lần công kích. Nhưng, cần phải bị đứng im trong khoảng 10 giây ... Đây mới khảo nghiệm chính đối với ngươi.”
Lý Hạo mở miệng: "Bộ trưởng, vậy không bằng ngươi....”
Hách Liên Xuyên kinh ngạc nhìn hắn, truyền âm lần nữa: “Ta cái gì? Ta là một Tam Dương, tất cả mọi người đều nhìn ta, ngươi để cho ta giết đồng bào? Đừng rộn, nếu ta giết người, một khi ai đó nhìn thấy sẽ truyền ra ngoài, chả lẽ ta không bị cách chức điều tra sao? Chính ngươi muốn động thủ, thì tự mình giải quyết đi, cơm no áo ấm... Ngoài ra, sau khi đi ra ngoài, ngươi đừng có nói rằng là do ta chỉ điểm, không ai tin đâu! Huống chi, ta cũng sẽ không thừa nhận!”
Lý Hạo dở khóc dở cười.
Vị này, thật là cẩu thả!
Ngươi nghĩ ta có thể đặt một Tam Dương trung kỳ giữa không trung trong 10 giây?
Đùa thôi đúng chứ!
Cho dù thêm Lưu Long, cũng rất khó.
“Kỳ thật không khó!”
Lúc này, Hách Liên Xuyên lại truyền âm, bộ dáng đích thân dạy dỗ, kiên nhẫn giảng giải: “Lát nữa ta lại chia cho các ngươi thành một đội, ngươi liền có thể hăng hái chạy về phía hắc khải, dẫn tới siêu nhiều hắc khải, võ sư che giấu lợi hại hơn một chút, hắc khải sẽ không để ý, chỉ cần đứng gần nàng đều là hắc khải... Nàng không trì trệ cũng phải trì trệ mới được!!”
“Ồ, còn nữa, nếu không có cách nào để đối phó, đi đến gần cổng nội thành ... Bên kia bạch ngân vừa ra, nàng khẳng định xong đời... Ngươi không phải là muốn thủy năng sao?? Chỉ cần nhanh chân một chút, không bị mặt đất hấp thu toàn bộ, cũng có thể lấy lại được chút ít...”
Nói xong những điều này, Hách Liên Xuyên khôi phục lại vẻ bình tĩnh, không truyền âm nữa.
“Bộ trưởng...”
Lý Hạo vừa vặn mở miệng, Hách Liên Xuyên uy nghiêm nói: “Ít nói chuyện thôi! Mấy người các ngươi, đừng có mà đi chọc thị phi cho ta!”
“......”
Giờ khắc này, mấy người Lý Hạo và Lưu Long liếc nhau, ánh mắt hơi khác thường.
Chúa ơi, kẻ hai mặt!
Hách bộ trưởng cũng không phải là kẻ tốt lành gì!
Hắn chỉ còn kém việc giết Trương Đình thôi, là biến chiến lược thành sự thật, mấu chốt là tên mập này còn không muốn tự mình cõng nồi, căn bản không có chính diện đề cập tới, đều là truyền âm... Người xấu quả nhiên sẽ không viết trên mặt của họ.