Có khoảng hơn 80 người lựa chọn đi thông đạo thứ hai, hơn một nửa, chỉ có vài Tam Dương chịu đi.
Diêm La Diệu Thừa, Hồng Nguyệt Tử Nguyệt, Kiếm Môn Hồng Nhất Đường.
Chỉ có 3 vị này chọn đi thông đạo thứ hai, hai vị Tam Dương của Phi Thiên cũng không lựa chọn, nữ Tam Dương của Kiếm Môn cũng không đi, Luân Chuyển Vương cũng thế.
Lý Hạo hơi kinh ngạc.
Lúc trước không phải ai cũng đòi đi sao?
Luân Chuyển Vương lại lựa chọn lưu lại.
Đương nhiên, có lẽ là vì ngăn cản Tuần Dạ Nhân, ai biết được.
Tử Nguyệt lựa chọn đi thông đạo, Lý Hạo suy đoán có thể là vì nàng bị thương, cộng thêm giáp sĩ bạch ngân nhìn chằm chằm nàng, đuổi giết nàng thật lâu, có thể nàng lo lắng siêu năng dao động rõ ràng, tiếp tục bị tên kia để mắt tới.
Lý Hạo âm thầm cầu nguyện... chết hết đi!
Lũ người này có chết cũng không đáng tiếc.
Đương nhiên, dựa theo cách nói của Hách Liên Xuyên, càng mạnh thì tỉ lệ tử vong càng cao, nhưng không phải là không có cơ hội sống sót, Hách Liên Xuyên cũng có thể đi qua, Lý Hạo không hỏi, nếu đối phương qua được, giờ còn sống, vậy chứng tỏ Tam Dương cũng có thể có hi vọng còn sống.
"Chia binh hai đường, sau khi các ngươi tiến vào, nhanh chóng ẩn nấp, khi chúng ta tiến vào thu hút sự chú ý của giáp đen... Tử Nguyệt, mấy người các ngươi âm thầm dẫn đội đánh tới, tiền hậu giáp kích, bạch ngân giáp sĩ là mục tiêu hàng đầu, cố gắng đánh đuổi toàn bộ giáp đen ra khỏi ngoại thành... Kể từ đó, bạch ngân kia coi như không sao, không có quân đội phối hợp, cũng không đáng để lo!"
Luân Chuyển Vương sắp xếp xong, lại nói: "Còn nữa... không nên tùy tiện đi phụ cận nội thành, có lẽ sẽ có càng nhiều chỗ tốt... có lẽ sẽ có càng lớn rủi ro! Di tích lần này, hiển nhiên không phải có thể so với trước kia, đừng hy sinh tính mạng của mình vì lòng tham nhất thời! Sau một phút chiến đấu, nếu chư vị vẫn chưa xuất hiện... vậy chúng ta sẽ lựa chọn rút lui!"
Cũng không thể tạo cơ hội cho những người này, cho dù Diệu Thừa cũng ở trong số đó, nhưng y cũng phải đề phòng.
Sau một phút đồng hồ, không nhìn thấy người đến, bọn họ sẽ rút lui, giáp đen quay lại, chắc chắn sẽ ra tay đối phó bọn hắn.
Tử Nguyệt cười lạnh nói: "Luân Chuyển, đừng tưởng rằng mọi người đều hèn hạ như vậy!"
"Để phòng vạn nhất thôi!"
Luân Chuyển Vương không nói thêm gì nữa, xác định phương án, Tử Nguyệt dẫn người đi về phía bên kia.
Mà bên phía bọn hắn, chỉ cần chờ đợi là được, chờ bọn hắn đều tiến vào, sẽ có người tới báo tin, khi đó chính là thời điểm phát động công kích.
...
Đám người yên lặng chờ đợi.
Lúc này, Hồ Định Phương cũng đi tới bên cạnh Lý Hạo, nhìn thoáng qua Lý Hạo, không chút cảm xúc nói: "Đợi chút nữa, tới gần ta một chút, cũng đừng quá gần... tương đối nguy hiểm!"
Lý Hạo gật đầu.
Hồ Định Phương liếc nhìn hắn, không nói gì, tiểu tử này đừng chạy lung tung là được.
Đám Lý Hạo cũng bắt đầu chờ đợi, có chút mong đợi kết quả bên kia.
Những người khác chờ mong bọn hắn còn sống... Lý Hạo ước gì chết sạch xong việc.
Khoảng 10 phút sau, trong thành không ngừng lóe lên một bóng đen, một người khoác áo choàng chạy tới, là người của Phi Thiên, Phi Thiên cũng phái một số người bước vào.
Khí tức của người đến có chút bất ổn, có chút nặng nề, tới gần quảng trường, vội nhỏ giọng nói: "Không tốt lắm... Diệu Thừa đại nhân của Diêm La không bước ra... Tử Nguyệt đại nhân hình như bị thương nặng hơn... Hồng kiếm chủ dường như vẫn ổn..."
Lời này vừa nói ra, khí tức của Luân Chuyển Vương có chút chấn động!
Cái gì?
Diệu Thừa chết rồi?
Luân Chuyển Vương suýt chút nữa tức điên, làm sao có thể!
Diệu Thừa chính là Tam Dương, cứ lặng lẽ biến mất vậy sao?
"Ngoài ra, trừ mấy vị đại nhân... tổn thất không nhỏ, 22 người chết, giờ chỉ còn 60 người sống sót..."
1/4 tổn thất!
Đáng giá không?
Ai cũng khó nói nó có đáng hay không, trước đó cũng là tự do lựa chọn, tử vong là điều không thể tránh khỏi, nhưng ai cũng không ngờ sẽ hao tổn một vị Tam Dương.
Mặt của Luân Chuyển Vương tái mét!
Diệu Thừa chết rồi, còn về những người khác... y không thèm quan tâm.
Đáng chết!
Từ lúc vào đây đến giờ, Diêm La tổn thất quá thảm trọng.
Y áp chế phiền não trong lòng, một lúc lâu mới trầm giọng nói: "Hiểu rồi!"
Những cường giả Diêm La đi theo hắn cũng rất nặng nề.
Lúc này đây, trừ Hồng Nguyệt, Diêm La tổn thất thảm trọng nhất.
Hít sâu một hơi, Luân Chuyển Vương nhìn về phía mấy người khác: "Hồ Định Phương... Hách Liên Xuyên... đã chuẩn bị xong chưa?"
"Có thể lấy bất cứ lúc nào!"
"Vậy cứ... hành động đi!"
Bọn hắn nhất định phải nhanh chóng xử lý sạch sẽ những giáp đen này mới được.
Sau đó, từng vị cường giả trực tiếp bước vào quảng trường, siêu năng trên thân dao động, khí tức mạnh mẽ, quét sạch toàn thành.
Trong nháy mắt, một tôn cường giả bạch ngân xuất hiện, mà dưới chân y, giáp đen và đồng áo giáp sĩ cũng nhanh chóng tập hợp lại đây, với tốc độ cực nhanh.
Trận chiến lại sắp bắt đầu!
...
Trong thành.
Trong một con hẻm, sắc mặt của Tử Nguyệt có chút trắng bệch, mà Hồng Nhất Đường cũng sắc mặt trắng bệch, hai vị Tam Dương đều có chút hối hận.
Trong phòng xảy ra chuyện gì, thật ra bọn họ cũng không rõ lắm.
Nhưng hao tổn Diệu Thừa không nói, hai người cũng bị thương không nhẹ.
Điều khiến Tử Nguyệt đau lòng hơn chính là Lôi Thần Khải của mình đã hư hại nghiêm trọng, giờ không cách nào hiện ra, chỉ có thể uẩn dưỡng trong cơ thể, đây mới là căn nguyên gây ra nỗi đau của nàng.
Không có Lôi Thần Khải, thực lực của nàng sẽ chịu tổn thương không nhỏ, trước đó phòng ngự của nàng rất mạnh, nhưng giờ phòng ngự suy yếu rất nhiều!
Tử Nguyệt xót xa thì xót xa, nhìn thấy cường giả bạch ngân kia bay đi, lại nở một nụ cười nhẹ.
Quả nhiên, thật có hiệu quả.
Nếu không, mình càng tới gần đối phương, hẳn là bay thẳng đến chính mình, hiện tại mặc dù bỏ ra một chút đền bù, nhưng phiền phức kế tiếp, chính là bọn Luân Chuyển Vương.
"Chờ một phút đồng hồ, chúng ta lại xuất phát!"
Tử Nguyệt truyền âm Hồng Nhất Đường, một phút đồng hồ... mà còn để cho những kẻ đó chịu áp lực, chết một số người lại nói.
Nói đi, lại truyền âm nói: "Ngươi thấy được lệnh bài sao?"
Hồng Nhất Đường trầm mặc một hồi, truyền âm nói: "Hình như có... nhưng cảm giác cách một tầng, thủ lĩnh Tử Nguyệt cũng nhìn thấy?"
"Thấy được một vệt kim quang... có phải lệnh bài hay không thì khó nói."
Hai người kết thúc đối thoại.